Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 139: Hai Người Đến Quấy Rối 3



Hàn Giang Đình này, chẳng lẽ không muốn nhìn mình một chút nào sao?

Mình kém chỗ nào?

Con tiện nhân Ngũ Y Y kia, rốt cuộc đã cho hắn ăn thuốc gì mà say đắm mê hồn vậy?

Liên tục hai tiết mục, đã quyên tiền được năm sáu mươi nghìn.

Đến tiết mục độc tấu piano của Ngũ Nhân Ái.

Màn lớn được kéo ra, Ngũ Nhân Ái lay động bước lên đài, kiều diễm nhìn xuống dưới đài cúi đầu chào mọi người, dưới đài vang lên một tràn vỗ tay.

Ngũ nhân Ái nhìn Tiêu Lạc rồi cười nhạt, bước lên ngồi trước đàn dương cầm.

Âm nhạc vang lên giống như tiếng nước chảy, từng bàn phim toát ra, diễn ra một ca khúc làm rung động lòng người.

Tiêu Mai nhìn qua, kẹp vào lỗ tai Tiêu Lạc nói: “Thấy không? Loại diễn xuất này mới đúng là điển hình tài năng con gái nhà quyền quý. Còn Ngũ Y Y cỏ dại thì coi là gì?”

Tiêu Lạc nhăn mặt, không muốn nghe chị của hắn nói tiếp, ngồi nhích về phía bên kia.

Tiêu Mai khẽ cắn răng, không thể làm gì được nữa đành ngồi thẳng lưng nhìn lên trên đài, cô lắng nghe nhưng không hiểu ca khúc.

Ngũ Phong Cách rất kiêu ngạo và say mê dùng máy quay phim quay lại quá trình diễn xuất của Ngũ Nhân Ái.

Đang lúc mọi người chăm chú lắng nghe, cửa ra vào truyền đến âm thanh sửng sốt.

Tiêu Mai kinh ngạc quay lại nhìn, lập tức há hốc mồm, dùng sức đánh vào Ngũ Phong Cách cùng Tiêu Lạc: “Ông xã, Lạc! Các người nhìn xem là ai tới kìa, chính là cá sấu châu Á vô cùng to lớn Hoắc Phi Đoạt! Chao ôi là nhà giàu! Nhà giàu! Lạc, Lạc, cậu ra đón nhanh lên a, phải đi theo người ta tìm cách gần gũi, không phải hai người đã từng là bạn học sao? Nhanh đi Lạc, đây chính là nhà giàu.”

Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Như thế nào? Ngay cả trường học nhỏ không đáng nhắc tới này Hoắc Phi Đoạt cũng tham dự?

Từ nước Mỹ xa xôi đến đây tham quan, ngài thị trưởng Hoắc Phi Đoạt cùng đi, nhưng đều không mời được Hoắc Phi Đoạt đến, cái thằng cha lớn như vậy, vậy mà cũng phải đến xem chương trình diễn nhỏ này sao?

Đây chính là Hoắc lão đại của hai phái hắc bạch.

Bối cảnh sau lưng hắn khó lường được.

Hiện nay Phó nghị trưởng là người có chức vụ lớn nhất, ngay cả hắn cũng phải khom lưng nịnh bợ, còn những quan chức phía sau lại càng hoảng sợ hơn.

Những kẻ có tiền ngồi phía trước, vừa nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt tới, tất cả đều hoảng sợ, tên mặt mọi người đều mang theo nụ cười nịnh bợ.

Hoắc Phi Đoạt là ai?

Chỉ cần hắn hắc hơi một cái, muốn tài chính Châu Á khủng hoảng bao nhiêu thì có khủng hoảng bấy nhiêu.

Anh ta muốn công ty của ai đóng cửa, không chờ đến trời sáng, công ty đó sẽ đóng cửa.

Cho nên trên giang hồ, trên thương trường, cái tên Hoắc Phi Đoạt này, giống như huyền thoại, giống như ma quỷ.

“Ôi! Lão đại! có nhìn lầm không? Nơi này tồi tàn như vậy? Tôi chóng mặt, tôi nghĩ rằng buổi âm nhạc này là cả công trình, ôi chao, đây là tài nghệ diễn xuất cái gì, di động cũng không giống di động! Cái này mà gọi đàn dương cầm sao, nhìn có khác gì với súng đạn vải đâu! Lão đại anh chôn sống tôi đi! Anh dẫn tôi theo tới nơi này hành hạ lỗ tai và đôi mắt! Giết hại lỗ tai và đôi mắt của bổn thiếu gia rồi.”

Cố Tại Viễn đi theo bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, trước sau đều dong dài như vậy, âm thanh của hắn rất chói tai, toàn trường có thể nghe thấy rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.