Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 145: Loại người này không xứng 2



Tiêu Lạc ha ha nở nụ cười.

Hàn Giang Đình bị chọc tức, kêu lên, "Ngũ Y Y! Cậu phát sốt sao, mặt hồng như vậy?"

Thiệt là, nhìn thấy cái chú xúi quẩy này, Y Y liền lộ ra dáng vẻ mất hồn, tức chết.

"Có phải chỗ cánh tay bị thương nhiễm trùng? Phát sốt sao?" Tiêu Lạc nhất thời vô cùng lo lắng, tay hắn đưa tới, đặt trên trán Ngũ Y Y, thử nhiệt độ một chút.

Ngũ Y Y thật xấu hổ chết.

Cô phát sốt chỗ nào, cô chính là nhìn thấy Tiêu Lạc nên có chút ngượng ngùng thôi, Giang Đình chết tiệt, không vạch trần cậu ta, tiểu từ cậu chờ đi!

"Em không sao, tự em biết thân thể của mình, không có phát sốt. Lạc, anh ngồi ở đây."

Ngũ Y Y ngượng ngùng, kéo Tiêu Lạc đi qua một cái ghế, để cho Tiêu Lạc ngồi xuống, đồng thời trợn mắt hung tợn nhìn Hàn Giang Đình một cái.

Hàn Giang Đình quyệt miệng chạy đi.

Tiêu Lạc vẫn có chút lo lắng, "Mặc dù không có phát sốt, nhưng mà cánh tay cũng bị xước, cần phải uống chút thuốc tiêu viêm đi, không được để nhiễm trùng."

"Không có sao, không có chuyện gì, đâu phải dễ ốm như vậy?" Ngũ Y Y đính đạc khoát tay một cái.

"Đợi thu dọn xong, chúng ta trở về nhà đi." Tiêu Lạc thân tình nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y bị ánh mắt này của Tiêu Lạc nhìn làm cả người tê tê, hai chân cọ qua lại, gật đầu, "Ừ, trở về."

Hoắc Phi Đoạt nhìn màn biểu diễn nhỏ như vậy, kiên trì tới cùng!

Cố Tại Viễn nhịn không được ngáp một cái thật to, Phó thị trưởng vô cùng quan tâm cười hỏi, "Cố thiếu cũng mệt rồi? Không bằng chúng ta đi khách sạn hoặc nơi nào nghỉ ngơi một chút? Hoắc tổng thấy thế nào?"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt phượng nhìn Cố Tại Viễn một cái, Cố Tại Viễn đang ngáp cái thứ hai sợ đến nỗi nghẹn trở lại, nhanh chóng ngồi thẳng, Hoắc Phi Đoạt hỏi, "Cố thiếu cậu mệt mỏi sao?"

Cố Tại Viễn há mồm định nói thật, "Đương nhiên mệt chết đi được. . . . .. "

Nói một nửa lại liếc tới con mắt trong suốt của Hoắc Phi Đoạt, lập tức sửa lại lời nói, biến thành, "Đương nhiên mệt chết đi được, đó là không thể nào! Không mệt! Không mệt chút nào! Tôi cũng không biết chữ mệt mỏi viết như thế nào! Đúng không, lão đại?"

A Trung ở sau lưng Cố Tại Viễn bị dọa sợ đến xoa ngực.

Cố thiếu ơi Cố thiếu, ngài nói thế nào mà không thông qua lão đại đây?

Phải biết, miệng không chú ý, cái đầu ở trên cổ cũng không an toàn.

Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt nói, "Nếu không mệt, Cố thiếu, cậu cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Ca.

Cố Tại Viễn lập tức trợn tròn mắt.

Muốn chết! Lão đại chính là như vậy, một bụng âm mưu! Mình muốn làm cái gì, mình không đi nói rõ, không nên để người khác đi nói.

Ô ô ô.

Cố Tại Viễn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Phi Đoạt, thử dò xét hỏi, "Nếu không. . . .. . Về phía hậu trường xem một chút?"

Hoắc Phi Đoạt hơi tán thưởng, "Cũng tốt, hỏi thăm một chút mấy học sinh cực khổ biểu diễn."

Cố Tại Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Má ơi, quá may mắn, hắn đã đoán đúng!

A Trung cũng tận lực đè nén.

Hậu trường phía sau vô cùng náo nhiệt, bởi vì rất nhiều học sinh tham gia biểu diễn lần này, rất nhiều phụ huynh cũng tới, biểu diễn vừa kết thúc, các phụ huynh liền vọt tới phía sau hậu trường, cùng con mình líu ríu nói chuyện.

Ngũ Phong Tập cùng Tiêu Mai cũng không ngoại lệ, đều đi tới phía sau hậu trường.

"Nhân Ái, hôm nay con đàn thật tốt, dì cũng nghe đến mê mẩn, quá tuyệt vời!" Tiêu Mai cười vô cùng giả dối.

Ngũ Nhân Ái ôm một cánh tay Tiêu Mai, làm nũng "Đâu có tốt như dì Mai nói vậy, dì Mai là bời vì thương con, mới cô ý khen con như vậy, con cũng biết, dì Mai, con thật cảm động, có dì ở đây, thật là hạnh phúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.