Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 149: Loại Người Này Không Xứng 6



Một phen nói xong, Ngũ Phong Tập cùng bọn người Tiêu Mai đều trợn mắt há hốc mồm.

Tiêu Mai chưa bao giờ bị người khác nói trắng trợn như vậy, tức giận đến run cả người. Cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ngũ Nhân Lệ tức giận quát to về phía Cố Tại Viễn: “Anh là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của chúng tối? Mau tránh ra!

Ngũ Phong Tập bị dọa sợ không ít, vội vàng bịt miệng Ngũ Nhân Tâm lại nhưng không kịp, một người đàn ông cao to đi về phía Ngũ Nhân Lệ, một tay hắn bấm vào cổ cô ta, chân hung hăng đá vào gối Ngũ Nhân Lệ.

Phịch! Ngũ Nhân Lệ không kịp phát ra một tiếng nói nào liền quỳ xuống đất.

“Cố thiếu! Xử lý cô ta thế nào?”

Cố Tại Viễn xoa lỗ mũi, thờ ơ nói: “Một con nha đầu xấu xí không biết trời cao đất rộng là gì. Thôi thì nhân từ không cần mạng của cô ta, móc hai mắt ra, để cho cô ta làm người tàn phế.”

Ối!

Mọi người kinh sợ hít một hơi khí lạnh, ai cũng không dám thở ra tiếng.

Phó thị trưởng đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt cũng giật nảy mình.

Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức hồn bay phách tán, cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Ngũ Y Y cũng giật mình, quay lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, vừa đúng lúc hắn cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

Ngũ Phong Tập lập tức quỳ xuống bên cạnh Cố Tại Viễn, dập đầu nói: “Cố Thiếu, xin ngài hãy tha cho con gái tôi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên không biết ngài, xin ngài hãy bỏ qua cho nó.”

Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Lệ cùng nhau quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin.

Ngũ Y Y không nhịn được nhìn Hoắc Phi Đoạt, nhỏ giọng nói: “Chú…”

Hoắc Phi Đoạt khẽ thở dài, lên tiếng: “Tại Viễn.”

“Cái gì? Lão Đại?”

“Một con nha đầu không hiểu chuyện, tha cho cô ta đi.”

Cố Tại Viễn bất mãn chu mỏ: “Tại sao phải thả? Trước kia có người phụ nữ nói ngài thật ngang tàng, đã bị đem ra biển làm mồi cho cá ăn sao? Tại sao phải bỏ qua cho một con xú nha đầu không hiểu chó má này.”

Những lời này lại làm cho mọi người hít một hơi khí lạnh.

Nhìn kĩ! Quả thật Hoắc Phi Đoạt đủ độc ác! Đủ ngang tàng! Đủ kiêu ngạo!

Hoắc Phi Đoạt đi về phía Ngũ Y Y, nhàn nhạt nói: “Nói thế nào cũng là người thân của người này.”

Cố Tại Viễn chép miệng, nói: “Vậy được rồi, nghe theo anh.”

Một người đàn ông áo đen đem Ngũ Nhân Tâm ném xuống, cô ta chật vật nằm dài trên đất, trên mặt xuất hiện vệt máu dài.

Ngũ Phong Tập cùng bọn người Ngũ Nhân Ái vội vàng chạy đến đỡ Ngũ Nhân Lệ dậy.

Tất cả mọi người đều sợ run rẩy.

Tiêu Lạc nãy giờ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hoắc Phi Đoạt đến gần Ngũ Y Y, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng: “Phi Đoạt, từng là bạn học với nhau, sao cậu lại nói Tiêu gia như thế?”

Gương mặt tinh xảo của Cố Tại Viễn ngoài cười nhưng trong không cười: “Ai da, Tiêu Lạc cậu cũng ở đây à, thật ngại, lúc nảy tôi không nhịn được nên đã nói những lời thật.”

Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn Tiêu Lạc, lạnh lùng nói: “Có cậu ở đây, nha đầu này lại bị thương tích khắp người. Cậu, bị tước tất cả quyền hạn. Tiêu Lạc, chúng ta không còn là bạn học nữa.”

Tiêu Lạc cau chặt mày.

Cố Tại Viễn liên tục lắc đầu nhìn về phía Tiêu Lạc nói: “Cậu hãy nhớ kĩ! Từ nay về sau chúng ta không còn là bạn học nữa.”

Cố Tại Viễn nhắc lại lời nói của Tiêu Mai nói với Ngũ Y Y cho Tiêu Lạc nghe.

Tiêu Mai hàm chứa nước mắt, cả người run rẩy.

Hoắc Phi Đoạt đưa tay muốn vuốt lại mái tóc của Ngũ Y Y, bỗng nhiên đôi mắt hắn chợt lóe lên, sắc bén vô cùng, hắn híp mắt lại, cất tiếng nói lạnh lùng: “Chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của cô bé ngốc này?”

Bọn người Ngũ Phong Tập đang muốn bỏ chạy, cả người run sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.