Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 161: Nếu Như Hôn Cô Thì Thế Nào 6



Hai tay Tiêu Lạc giữ chặt trên vai Ngũ Y Y, khom người nhìn cô ở khoảng cách gần, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Lúc đầu anh muốn chờ em lớn lên chút nữa mới nói những lời này, nhưng anh sợ em sẽ lẫn tránh anh thật xa, anh chỉ có thể ích kỹ một lần mà bày tỏ với em. Y Y, anh thích em, ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã bị em hấp dẫn sâu sắc. Cho dù bây giờ em không thích anh, nhưng anh cầu xin em, đừng từ chối anh, đừng đẩy anh đi quá xa. Để anh được nhìn thấy em, được quan tâm đến em, để cho anh được thấy em lớn lên từng ngày như vậy anh cũng vui lòng. Anh vẫn muốn cứ như vậy chờ đợi đến một ngày nào đó em sẽ thích anh.”

Ngũ Y Y cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của Tiêu Lạc, những lời nói của hắn đã làm cô ngớ ngẩn.

Sau một lúc lâu vẫn giữ nguyên tư thế này, Ngũ Y Y mới nói lắp bắp: “Nhưng, nhưng mà cậu là cậu Út a.”

Tiêu Lạc cười yếu ớt nói: “Chúng ta không cần quan tâm đến việc này, hai chúng ta vốn không có bất kì quan hệ huyết thống nào.”

Ngũ Y Y khôi phục lại dáng vẻ ngớ ngẩn há hốc mồm.

Tiêu Lạc không nhịn được cười vui vẻ nói: “Này, có thể giúp thỏa mãn tấm lòng của lão già này một chút không, nói cho anh biết một chút, bây giờ em có thích anh một chút nào không? Cho dù một chút đỉnh cũng được."

Y Y há hốc mồm, hai mắt một tầng sương mỏng, nhịp tim đập nhanh muốn dọa chết người, xấu hổ cúi đầu cắn môi.

Tiêu Lạc cười lên: “Vậy anh có thể hiểu được, em có thích anh một chíu xíu.”

Y Y đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong sân truyền ra tiếng rống to của Ngũ Phong Tập: “Y Y! con đến đây cho ba, nhanh lên! Ba có lời muốn nói với con, nhanh chóng đến đây!”

Ngũ Y Y không hiểu nhíu mày nhìn Tiêu Lạc và Ngũ Phong Tập.

Tiêu Mai đứng sau lưng Ngũ Phong Tập tức giận nhìn em trai và Ngũ Y Y đứng gần nhau, giận cắn răng châm dầu vô lửa: “Ông xã à, thiên kim tiểu thư nhà chúng ta ra ngoài không biết được tin tức thì thôi nhưng ông ở bên ngoài mà còn hồ đồ thế hả? Làm tình nhân của đàn ông nhà giàu cũng không phải là chuyện nhà chúng ta có thể làm được. Đâu phải là loại người nhà nghèo thấp hèn . Haiz, thật là, đứa nhỏ Y Y này sao có thể làm như vậy chứ?"

Ngũ Phong Tập vẻ mặt trắng bệch, chống nạnh rống to: “Lo lắng cái gì? Còn không nghe thấy sao? Bảo con đến đây nhanh lên một chút!

Cõi lòng Y Y đầy buồn bực, cô đành phải đi về phía Ngũ Phong Tập.

Tiêu Lạc hơi sững sốt, vội vàng đi theo Y Y.

“Ba…”

Y Y nhìn Tiêu Mai, rồi lại nhìn Ngũ Phong Tập.

Có phải ba cuối cùng cũng nghĩ đến vết thương của mình, muốn quan tâm đến mình hay không?

Nhưng trên mặt ba rất tức giận, giọng nói lại không vui như vậy.

Tiêu Lạc đứng bên cạnh Y Y: “Anh rể, có chuyện gì không?”

“Cậu không cần xen vào chuyện này. Y Y! con theo ba đến đây!”

Ngũ Phong Tập tức giận nói xong, dẫn đầu đi vào trong nhà.

Ngũ Y Y nhìn lại Tiêu Lạc, đi theo vào trong.

Tiêu Lạc bước nhanh qua: “anh đi vào với em.”

Lại bị Tiêu Mai kéo cánh tay, bà ta tức giận quát: “Em làm gì? Sao em thích phô trương vậy? Hai cha con nhà người ta đang nói chuyện riêng, em mù sao? Không được đi!”

“Chị, chị đừng như vậy được không? Chuyện của em, chị không cần lo, được không?”

Tiêu Mai cất giọng châm chọc: “Không cho chị lo? Được! Vậy chị đi tìm cái chết! Chị không sống nữa, em cũng đừng quản chị! Coi như chúng ta không quen biết! Em không phải là em trai của chị.”

Tiêu Lạc nhăn mặt thở dài: “Chị…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.