Tiêu Lạc lo lắng cho Ngũ Y Y, xoay người đi lên lầu nhìn bóng lưng Ngũ Y Y tiến vào thư phòng , hắn gấp đến độ muốn kéo cô lại.
Bên này Tiêu Mai cũng không phải đèn cạn dầu, trong đầu sinh ra ý nghĩ độc ác, cố làm ra vẻ tang thương, khóc, “Ai nha, đời ta coi như xong rồi, ta thương yêu đệ đệ của mình hất mực, hắn lại không đặt ta vào trong mắt, em bây giờ cnh1 cứng cáp rồi, khả năng lớn rồi, liền không thém quan tâm đến người chị này, có đúng hay không? Tốt lắm! Em cũng đừng quan tâm người chị này, ta đi tìm chết, em cũng đừng quan tâm!”
“Chị, cái này không phải chị làm khó em sao?” Tiêu Lạc phiền não dùng sức dậm chân.
Tiêu Mai cũng không ngừng khóc, hướng thư phòng nhìn một chút, nhỏ gọng nó, “Chị nói cho em biết, Tiêu Lạc, em đừng có trì độn nữa. Cái đó Ngũ Y Y không phải người đàn bà đơng giản, nó chỉ mới có bây lớn, liền cùng mấy công tử nhà giàu qua lại mật thiết, loại đạo hạnh hơn hồ ly như vậy. Chị cảnh cáo em, không cho em lui tới với Ngũ Y Y nữa, nó có gì xinh đẹp, cũng không cho em ở chung với nó ! Một đứa con gái riêng, có địa vị gì!Nêu em muốn chọn, không bằng chọn Nhân Aí đi, con bé tốt lắm, lại là chị cả, đối vơi em lại có mấy phần ý tứ…….”
Tiêu Lạc nhất thời thối mặt, “Chị! Làm sao chị có thể bẻ cong tình cảm của em vậy? Chẳng lẽ tình cảm có thể tùy ý thay đổi sao? Chị nói để chi em thích người nao, em liền phải thích người đó hay sao? Tình cảm là thứ không thể ép bu6c5 được!”
Tiêu Mai bị Tiêu Lạc hét lên nhất thời ngây dại.
Tiêu Lạc phiền não đi vào phòng khách, nặng nề ngồi xuống ghế sa lom, lo âu nhìn thư phòng.
Ngũ Y Y đi vào thư phòng, nhìn Ngũ Phong Tập đang nhíu mày, liền đoán được chẳng có chuyện gì tốt lành.
A, thì ra ba đang tức giận, xem bởi vì Nhân Tâm té xỉu mà đai lòng rồi, thôi để cho ông ta tùy ý mắng vậy.
Ngũ Y Y thậm chí đã tính toán, mặc kệ Ngũ Phong Tập có mắng gì, cô cũng không muốn nói một câu với ông ta.
Ngũ Phong Tập nóng nảy đi qua đi lại torng thư phòng, thỉnh thoảng thì trừng Ngũ Y Y một cái, sau đó phiền não thở dài một hơi
Như vậy lặp đi lặp lại mười lần, mới hung hăng nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ngòn tay chỉ vào mặt cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng oang oang nói, “Cái đứa bé này sao người có thể làm chuyện như vậy?”
Ngũ Y Y hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh nhat đứng đo, nhìn bức tường đối diện.
“Tại sao không nói chuyện? Ta là cha ngươi! Ta có quyền quản người”
Ngũ Phong Tập càng nói càng tức giận, đứng trước mặt Ngũ Y Y, quát, “Ngươi nói một nữ hài tử như ngươi, mới có chút íu tuổi, không học hành đàng hoàng, cố tình muốn học hư như loại đàn bà đầu đường xó chợ sao?”
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, “Là ả ép tôi”
Nếu không phải Ngũ Nhân Tậm khiêu khích cô trước, nếu như không phải cô ta động thủ đánh cô trước, cô mới không dùng mấy chiêu chú Hoắc dạy cho cô để đối phó với bọn họ.
“Hắn ép ngươi? Người nào có thể ép buộc ngươi” Ngũ Phong Tập ông nói gà bà nói vịt với Ngũ Y Y, hắn vỗ trán mình một cái, khổ sở nói, “Loại chuyện như vậy, chính là không thể tránh! Cho dù ai ép buộc ngươi….ngươi cũng không thể đồng ý a! Vốn mẹ ngươi xuất thân là ca kĩ, bên ngoài có nhiều lời đồn đại không dễ nghe rồi, ngươi liền một chút khí cốt cũng không có, không chịu giữ mình trong sạch một chút, để cho mẹ ngươi an tâm một chút. Đằng này lại nào như vậy! Người thế mà….thế mà……..”