Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 184: Cho Em Nhìn Đủ Rồi 5



“Ừ, anh ra ngoài có chút việc.”

“Việc gì, đã trễ thế này anh còn ra ngoài sao?”

“Là việc quan trọng. Em ngủ trước đi.”

“Em không ngủ. Em muốn đi với anh.”

Hoắc Phi Đoạt xụ mặt, lạnh lùng liếc Phúc Hi nói: “Phúc Hi, em cần phải nghĩ ngơi, không được tùy hứng hồ đồ vậy.”

Phúc Hi bĩu môi không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu cọ cọ mũi giày.

A Trung đã chuẩn bị xe sẵn sàng, vừa nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi ra, hắn cung kính mở cửa xe.

Hoắc Phi Đoạt tuấn tú phong độ vừa ngồi vào trong xe, chiếc xe vọt ra ngoài như một mũi tên xé gió.

Phúc Hi mất hứng cào cửa, tức sùng máu nói: “Hừ! Em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh! Tối nay sẽ thành. Để xem anh còn luôn coi em là đứa con nít không? Tiếng Trung Quốc nói sao nhỉ? Đúng rồi! Là gạo nấu thành cơm! Tối nay em sẽ thành cơm chín. Anh cứ chờ xem!”

Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe nhìn đồng hồ, chân mày hắn nhíu lại, hỏi A Trung ngồi ở phía trước: “Đã chuẩn bị đồ xong chưa?”

A Trung cầm bình giữ nhiệt trong tay đưa cho Hoắc Phi Đoạt: “Lão đại, đã chuẩn bị xong.”

Ngũ Y Y tắm xong mặc áo ngủ, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Tin nhắn của ai à?

Ngũ Y Y thở dài nhìn điện thoại di động: “Hả? Hả? Là chú Hoắc?”

Một tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: “Đã ngủ chưa?”

Ngũ Y Y nhấn nhấn trả lời tin nhắn: “Không có, làm sao vậy?”

Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại liền vang lên, là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại lại.

Ngũ Y Y có chút hốt hoảng, cô ngồi thẳng dậy, ho khan một cái, sau đó mới bấm nút nghe: “Này!”

“Em đi ra ngoài một chút.”

“A?” Ngũ Y Y trợn mắt.

Cái gì chứ, không thèm hỏi thăm thì thôi, vừa mới nói chuyện đã ra lệnh người ta rồi.

“Trước cổng nhà em cách năm mươi mét về hướng đông, lập tức đến ngay.”

“Cái gì?”

Lời này của Hoắc Phi Đoạt là có ý gì?

Chẳng lẽ hắn….Hắn đã đến trước cổng nhà mình sao?

Hoắc Phi Đoạt làm việc luôn kiên quyết, lại còn thần thánh như vậy sao?

“Cái quái gì mà nhiều như vậy? Đến đây nhanh lên.”

“Khoan đã, tôi nói này, tại sao?” Ngũ Y Y cào tóc.

“Vớ vẩn nhiều quá! Đến đây nhanh lên.”

Hoắc Phi Đoạt trực tiếp cúp điện thoại.

Ngũ Y Y nhìn điện thoại di động bĩu môi nói: “Cắt, chỉ biết hung dữ với người khác, hung dữ gì mà hung dữ, Lão đại Hắc đạo thì giỏi lắm sao?”

Được rồi, cô thừa nhận, cô cực kì sợ hãi quyền thế, đặc biệt là Lão đại Hắc đạo gì gì đó, lại càng không dám chọc vào.

Ngũ Y Y cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Cô mang dép trong nhà, mặc đồ ngủ thật mỏng, vui vẻ chạy ra cửa.

“Cái người điên này, ở chỗ nào a.” Ngũ Y Y lẩm bẩm, nhìn xung quanh một chút, dường như hướng đông có một chiếc xe đang đậu.

Xung quanh yên tĩnh, ngay cả người giúp việc cũng đã ngủ.

Ngũ Y Y ôm lấy hai cánh tay lạnh run cầm cập chạy về phía bên kia.

Có mấy chiếc xe hơi đang tắt máy, đắm chìm trong màn đêm. Nếu như Hoắc Phi Đoạt không nói phương hướng, thật sự không dễ dàng tìm ra.

Cách năm thước, Ngũ Y Y nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang dựa người vào cửa xe.

Nhìn kỹ, tiên tiểu tử này đẹp trai khiến nhiều người phải ghen tỵ.

Chân thon dài, eo săn chắc, sãi tay rộng rãi, gương mặt anh tuấn.

Có ai nghĩ tới người đàn ông có gương mặt đẹp tuyệt mỹ này, lại là Hoắc Phi Đoạt mà người ta vừa nghe đến tên đã sợ chết khiếp, một Lão đại Hắc đạo thủ đoạn hung ác tính cách tàn bạo.

“Chú điên rồi sao, hơn nữa đêm chạy đến đây làm gì? Chú không có bệnh chứ?” Ngũ Y Y lạnh cóng phải co hai tay lại, hít hít nước mũi.

Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy Ngũ Y Y liền tiến lên phía trước, rất tự nhiên ôm cơ thể cô vào lòng, chỉ trích nói: “Đứa ngốc này, em không biết mặc áo khoác khi ra ngoài sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.