Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 234: Không Được Mặc Loại Quần Áo Này 1



A Trung bưng một dĩa thức ăn dựa vào tường ăn ngon lành.

Một tên tiểu đệ chạy đến nói nhỏ vào tay hắn: “A Trung, lão đại dẫn theo người phụ nữ đi vào trong phòng rồi.”

“A?” A Trung vội vàng nuốt thức ăn vào miệng, trừng to hai mắt: “Là Âu Dương tiểu thư sao?”

Đêm nay tiểu thư Âu Dương Phúc Hi theo lão đại đến đây.

Tên tiểu tử kia lại kiên quyết: “Không phải!”

“A cái gì mà a, đó là người phụ nữ độc quyền, nói cái gì thì nói dứt khoát, thật là ghê tởm!”

“Là một người phụ nữ khác, họ Ngũ gì đó!”

“Hả?” A Trung vì kinh ngạc mà đồ ăn bị mắc nghẹn trong họng, hắn liền trừng mắt khinh bỉ.

Tên tiểu tử kia vội vàng vỗ lưng hắn, cầm lấy dĩa đồ ăn để xuống, A Trung nắm lấy cổ áo tên tiểu tử lại hỏi: “Cậu nói cái gì? Ngũ Y Y cũng đến đây?”

“Ưm, ưm!” tên tiểu tử kia không thể trả lời được, chỉ có thể ra sức gật đầu.

“Ai da, thật là không có việc gì tốt rồi! Nha đầu kia đến đây làm gì chứ? Phiền chết!”

Ngũ Y Y vừa xuất hiện, lão đại lập tức trở nên kì lạ, nhất định là lão đại muốn đem tất cả lực chú ý chuyển qua bên người nha đầu Ngũ Y Y kia mà. Quan trọng là Âu Dương tiểu thư vẫn còn ở đây, vị Âu Dương tiểu thư ngang bướng kia muốn gả cho lão đại, đúng là một người phụ nữ cô chấp!

Vả lại Âu Dương tiểu thư là con gái một của sư phụ lão đại, thân phận và quan hệ lại đặc biệt như vậy…..

Nếu bị Âu Dương tiểu thư phát hiện lão đại chú ý đến Ngũ Y Y….

Dựa theo cá tính của Âu Dương tiểu thư, nếu như cô ấy trở mặt sẽ sai người giết chết Ngũ Y Y kia …….

Vậy phải làm sao bây giờ?

Lão đại à lão đại, anh không phải là rất quyết đoán, lý trí nhất sao?

Vì sao khi Ngũ Y Y kia xuất hiện, tất cả lý trí của anh đều bay mất dạng rồi?

A Trung ném cái dĩa thức ăn, bỏ lại tên tiểu tử đáng thương kia rồi xoay người rời đi.

Ngũ Y Y dựa vào ván cửa thở hổn hển.

Trong phòng này không có mở đen, ánh sáng từ cửa sổ bên kia chiếu vào rất mờ nhạt.

Đến chỗ này làm gì? Chỗ này rất tối! thật đáng sợ!

Ngũ Y Y nhìn xung quanh căn phòng vài lần, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mặt.

Hoắc Phi Đoạt rất cao!

Đêm nay cô mang giày cao gót vẫn không cao đến bả vai hắn.

Chú Hoắc cao 1m9, hắn chơi bóng rỗ chắc không cần phải nhón lên đâu?

“Phi Đoạt! đến chỗ này làm gì? Rất tối!”

Ngũ Y Y muốn động đậy thân thể, lúc này mới phát hiện cô không có cách nào nhúc nhích được!

“Anh đè tôi, ra bên ngoài chút, buông tôi ra, đè đau quá !" Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nói thầm.

Hoắc Phi Đoạt vẫn không lên tiếng.

Ngũ Y Y hé mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, lúc này mới phát hiện hắn nhìn cô chằm chằm giống như một con báo đen dùng ánh mắt đi săn rất mãnh liệt.

Ôi!

Tại sao cô lại có cảm giác như hắn muốn ăn tươi nuốt cô vậy?

“Anh, sao anh lại không nói chuyện? Rốt cuộc là không bị câm điếc đấy chứ?”

Ngũ Y Y cười khan hai tiếng. đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen.Org

Hắn thật đáng sợ!

Trong đầu không được tự chủ lại bắt đầu tưởng tượng Hoắc Phi Đoạt đột nhiên bóp chặt cổ cô rồi nở nụ cười u ám, tay to của hắn hơi dùng lực một chút, chỉ nghe một tiếng răng rắc, sau đó cổ cô bị đứt lìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.