“Anh nói cái gì?” Ngũ Y Y không nghe rõ Hoắc Phi Đoạt nói, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không nói gì cả.”
“Rõ ràng là anh mới thì thầm cái gì nha.”
Hoắc Phi Đoạt quay mặt nhìn chằm chằm Ngũ Y Y: “Nói em mặc quần áo này khó coi hơn so với hà mã!”
Ngũ Y Y cúi đầu thì thầm: “Thật sự là xấu vậy sao? Cái váy này phải dùng ít nhất sáu tháng nữa đấy!"
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, tìm điện thoại di động gọi cho A Trung: “A Trung! Chuẩn bị một cái khăn choàng vào đây! Nhanh lên!” truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
“Chuẩn bị khăn choàng làm gì?” Ngũ Y Y kéo ống tay áo Hoắc Phi Đoạt
“Lại nhiều lời rồi phải không? Còn muốn bị phạt à?”
“Ưm!” Ngũ Y Y nhanh chóng bịt miệng lại, cô hoảng sợ mở to hai mắt, ra sức lắc đầu với Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhìn biểu tình kia của Ngũ Y Y, từ từ nghiến răng, thở dài: “Thật sự là bị em đùa giỡn sắp điên rồi!”
Hoắc xoay người đi không hề nhìn đến Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cúi đầu xuống cọ cọ giày.
Chú Hoắc nói bị mình làm tức điên lên, quả nhiên là chú Hoắc nhìn mình không vừa mắt mà.
Aiz, sao mình lại hay chọc ghẹo người trước mặt này chứ?
Đắc tội với người khác thì không sao, giống như ba con heo ở Ngũ gia vậy, cô thà rằng đắc tội với các cô ấy, nhưng mà…….. Đây chính là Hoắc Phi Đoạt Hoắc lão đại nha, đắc tội với Hoắc lão đại chẳng khác nào có nguy cơ sống trên mũi dao?
Ngũ Y Y dùng sức xoa xoa cái mũi của mình, thở dài vì sự xui xẻo của mình.
Cốc cốc! bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên: “Lão đại, Tôi là A Trung đây! Khăn choàng đã đem đến rồi.”
Hoắc Phi Đoạt nắm tay Ngũ Y Y dẫn đến phía sau cánh cửa, sau đó hắn mở cửa ra lấy khăn choàng rồi đóng cửa phòng lại.
Mũi A Trung suýt chút đã bị cánh cửa đụng gãy rồi.
“Qua đây!” Hoắc Phi Đoạt đen mặt ra lệnh Ngũ Y Y.
“A!” Ngũ Y Y nhanh chóng ngoan ngoãn tiến lên phía trước.
Không ngờ Ngũ Y Y vừa đi được vài bước liền đụng trực tiếp vào trước ngực Hoắc Phi Đoạt, ép hai bầu ngực của cô bẹp rồi.
Hoắc Phi Đoạt âm thầm cắn răng.
Vậy nhỏ này, sao lúc nào cũng trêu chọc hắn vậy?
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lại lỗ mãng như vậy. Ha ha, dơ quần áo của anh rồi!”
Ngũ Y Y lè lưỡi cười vui vẻ, chỉ sợ đắc tội Hoắc Phi Đoạt, hai tay nhỏ khẩn trương vuốt vuốt quần áo hắn, giống như đang phủi sạch bụi cho hắn.