Ngũ Y Y nhíu mày, "Ăn sáng thôi mà còn cần lái xe đi? Gần đây thì tốt rồi, không phải ở kia sao, đối diện trường học có cửa hàng ăn sáng."
"Khụ khụ khụ khụ!" A Trung cả kinh ra sức ho khan.
Cái cửa hàng ăn sáng đơn sơ rách nát đối diện trường học kia? Là nơi lão đại của công ty Hắc đế có thể đến sao?
Cái nha đầu chết tiệt kia!
"Tôi đưa em đến một nơi yên tính, đảm bảo cũng cho em ăn bánh bao, uống sữa đậu nàng, được không?"
Ngũ Y Y bĩu môi oán hận nói, "Hừ! Vừa nói tôi mời khách, xem anh vui chưa kìa, anh là vội vàng sợ tôi keo kiệt rút lại lời hứa chứ gì?"
Hoắc Phi Đoạt ấn chóp mũi của Ngũ Y Y, "Lại để cho em nhìn ra rồi. Đi thôi."
Ngũ Y Y thở dài, luôn miệng kêu to, "Đau lòng a đau lòng a", trong lòng lại tốt lên rất nhiều.
Hoắc Phi Đoạt tự mình lái xe, còn lại có mấy chiếc xe đang ẩn núp đi theo phía sau bảo vệ.
Hắn vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn Ngũ Y Y vài lần.
Mắt của cô bé kia sưng tấy, xem ra tối hôm qua đã khóc rồi.
Hoắc Phi Đoạt lái xe đến một nơi ở gần biển, dưng lại ở một nhà hàng.
Bên trong có rất ít người, Hoắc Phi Đoạt cũng không sai người đi dọn chỗ, cứ như vậy kéo Ngũ Y Y tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Gọi hai vỉ bánh bao hấp, gọi thêm sữa đậu nành.
Lại còn gọi vài món ăn, cùng một ít điểm tâm nhỏ.
Ngũ Y Y cau mày trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt ở trước mặt nói, "Kém cỏi! Vừa thấy người ta mời, chỉ ăn sáng thôi cũng không biết xấu hổ mà gọi thêm nhiều món ăn, còn dám gọi cả điểm tâm, thực kém cỏi! Tôi mới phát hiện ra, anh là lão đại giới hắc đạo, sao lại keo kiệt như vậy chứ!"
Hoắc Phi Đoạt lơ đễnh, trong lòng vui vẻ cười, "Phải không? Tôi đối xử với em thế nào em cảm nhận được sao, thật tốt."
Nói một câu hai nghĩa, khiến cho Ngũ Y Y sửng sốt.
"Nếm thử mùi vị bánh bao nơi này xem thế nào."
Hoắc Phi Đoạt đưa cho Ngũ Y Y một cái bánh bao.
"Cùng là bánh bao, còn có thể có nhiều mùi vị hay sao." Ngũ Y Y lẩm bẩm, cắn một miếng bánh bao, lập tức liền ngẩn ngơ, kêu lên, "Oa, ăn thật ngon. . .! Đây là làm từ thịt gì vậy? Chẳng lẽ là thịt người sao? Ăn ngon!"
Vừa vui vẻ, Ngũ Y Y đã bị dời đi sự chú ý, thả sức ăn uống.
Đợi đến lúc ăn được gần no, Ngũ Y Y nhìn trái phải xung quanh một chút, mới phát hiện, vồn là nhà hàng không có nhiều người, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bên ngoài, được ngăn cách bởi một lớp cửa sổ thủy tinh, chính là biển rộng.
Nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nhìn những đám mây trên trời, Ngũ Y Y có thật nhiều cảm xúc.
Bản thân là con người, so sánh với thiên nhiên rộng lớn, thật nhỏ bé biết bao.
Hoắc Phi Đoạt nhìn đồng hồ, đã đến thời gian hắn phải đi họp. Hắn vốn nghĩ chỉ gặp cô bé này ở cổng, sau đó thì đi làm.
Nhưng mà. . . .
Vừa thấy tâm tình của cô không được tốt, hắn lại đừng chân lại.
"Xảy ra chuyện gì không vui sao? Mắt sưng lên như quả đào rồi." Hoắc Phi Đoạt đưa một ly Hồng trà cho Ngũ Y Y, nhàn nhạt hỏi.
"Hả? Anh cũng nhìn thấy sao?" Ngũ Y Y buồn bã che lại đôi mắt, "Lúc sáng tôi đã dùng đá chườm qua, tại sao lại vẫn sưng như vậy? Về sau tôi sẽ không tin tưởng mấy cái phương pháp làm đẹp dân gian kia nữa! Đều là lừa đảo!"
"Tôi nghĩ em cực kỳ giống đàn ông, không thể tưởng tượng được em cũng có một mặt yếu đuối giống như cô gái nhỏ như vậy, cũng biết khóc thầm đó?"
Ngũ Y Y trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, "Tôi đâu có giống đàn ông chứ? Tôi vô cùng nữ tính! Lại nói ở trong mắt của anh tôi cái gì cũng không phải, lại còn có thể lẫn lộn luôn giới tính của người ta sao? Nếu anh là tôi, gặp phải chuyện của tôi, anh cũng sẽ khóc."