Tên tiểu tử kia ôm ngực, một lúc lâu sau vẫn không thở được.
Thật là đáng sợ!
Người đàn ông lúc nãy xông vào quán rượu thật đáng sợ.
Nhưng mà suýt chút nữa hắn đã chết rồi!
Hắn biết võ mà!
Tiêu Lạc bước nhanh vào trong quán rượu, không hề kiềm chế mà đẩy tất cả những người chuẩn bị vào thang máy ra, gầm nhẹ: “Xin lỗi! Các người hãy để tôi vào thang máy trước!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tiêu Lạc, đều bị gương mặt ẩn nhẩn sát khí của anh ta làm cho sợ hãi.
Tiêu Lạc từ trong thang máy đi ra, dựa theo số phòng mà tìm Y Y, anh đẩy cửa ra, gọi ta: “Y Y! Y Y! Em thế nào rồ? Em đang ở đâu?”
Bên trong căn phòng thật lớn lại không có một bóng người nào.
Tiêu Lạc thở hổn hển đẩy cửa phòng tắm ra, vòi nước chảy ào ào nhưng không có ai.
Tiêu Lạc không dám nghĩ nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, sau khi suy nghĩ, nhanh chóng đá văn cửa phòng đối diện ra.
Thình thịch!
Một tiếng va đập mạnh vang lên, bên trong phòng phát ra tiếng hét chói tai.
Cửa phòng tốt như vậy đã bị Tiêu Lạc dùng một cước đá văng.
Tiêu Lạc đi vào nhìn xung quanh căn phòng một lần, trực tiếp đem hai người nam nữa kia đá văng ra ngoài,
“Này! Xú tiểu tử! ai cho mày tùy tiện đi vào? Mày tên gì?” Người đàn ông đang nằ m sấp trên người người phụ nữ kia hậu tri hậu giác liền kêu gào lên.
Người phụ nữ nằm bên dưới hắn bất mãn uốn éo cơ thể: “Mã tổng, thật là! Sao lại nhỏ như vậy? Nhanh lên………mạnh lên…….. Tiếp tục đi mà.”
Tiêu Lạc cứ mở tất cả các cửa phòng ra mà tìm.
Càng tìm càng không thấy, hắn càng lo lắng.
Trước cửa quán rượu vài người bảo vệ vừa mới đứng dậy, liền nhìn thấy hơn mười chiếc xe hơi ngừng lại.
Còn chưa chớp mắt, đã thấy vài chục tên đàn ông cầm súng lục chạy về phía cửa quán.
A a a!
Tên bảo vệ ôm đầu trốn sang một bên.
“Lão đại ra lệnh, phong tỏa toàn bộ chỗ này! Không ai được đi vào, cũng không ai được bước ra khỏi cửa. Vài người kia dựa vào cửa! Vài người kia nữa, quay lại về phía cánh cửa, còn mấy người kia, che chắn cửa lại, những người còn lại đều tập trung ở tầng trệt.
A Trung từ trường học chạy đến, vừa bước xuống xe liền nhìn thấy âm thanh của xe thắng gấp lại, Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe.
“Lão đại!”
Mọi người cung kính cúi đầu chào hắn.
Một tiếng gọi ầm ĩ kinh thiên động địa làm tên bảo vệ ôm đầu run cầm cập.
Wow, thật là có khuôn phép!
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, không dừng bước lại, chỉ vội khoát tay, bá đạo nói: “Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, không được nhầm lẫn.”
“Dạ!”
A Trung đi theo Hoắc Phi Đoạt vào quán rượu.
Trong đại sảnh, lúc nảy có đám người chờ thang máy. Tất cả đều ôm đầu ngồi trốn sang một góc, có hai tên tiểu tử cầm súng chỉ vào bọn họ.
Trong đại sảnh không có một tiếng động.
Từng bóng người mặc áo đen hiện lên, Hoắc Phi Đoạt đã bước vào thang máy, từ từ lên lầu.
Ngũ Y Y cố gắng mở mắt, nhìn bóng dáng mờ ảo của người đàn ông trước mặt: “Cứu, cứu tôi……Nóng quá……….”