Người đàn ông nằm sấp xuống, hai tay kích động mà trở nên run rẩy, vuốt ve gương mặt mềm mại của Ngũ Y Y, cười háo sắc nói: “Được được, anh lập tức sẽ cứu em, cái này sẽ cứu em, đem cái này đến………”
Ngũ Y Y há miệng thở hổn hển, đột nhiên rất muốn vuốt ve gương mặt của người đàn ông này một chút, không có bất kỳ lý do nào, nghĩ muốn làm như vậy!
Tay từ từ giơ lên vuốt ve gương mặt người đàn ông, há miệng muốn nói cứu tôi, ai ngờ môi cô đã bị chặn lại: “Cho tôi……..”
Trời ơi, rốt cuộc là cô bị sao vậy?
Cô không ngờ mình lại làm như vậy!
Vì sao cơ thể mình lại nghe theo sự sai khiến này?
Người đàn ông giật mình, lập tức cười vui vẻ.
“Được, bảo bối, anh lập tức sẽ cho em. Cho em cái này!
Người đàn ông vội vàng cởi quần lót ra, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, cửa phòng phía sau bị người ta đá văng ra.
“A! là ai? Ra ngoài!”
Người đàn ông giật mình, nhanh chóng lấy tay che đậy phía dưới.
Không tồi, không có cởi xuống.
Tiêu Lạc vẻ mặt sát khí đi vào, đã nhìn thấy Ngũ Y Y, lại nhìn thấy bộ dáng của người kia, lập tức hiểu rõ vài phần, lửa giận lập tức bốc lên, hai tròng mắt anh đều đỏ ngầu!
“Mày muốn làm gì cô ấy? Hả?”
Tiêu Lạc đi đến nắm cổ người đàn ông kia.
“A, tôi không. Tôi không muốn làm gì cả.”
Người đàn ông sợ đến mức nắm lấy cánh tay Tiêu Lạc, cố gắng làm cho anh ta buông tay ra, nhưng mà cánh tay Tiêu Lạc cứng rắn như thép, làm hắn ngày càng sợ hãi.
“Đi giải thích với thượng đế đi!”
Tiêu Lạc hiếp mắt lại, cánh tay tăng lực, rắc rắc, cổ người đàn ông kia bị vặn gãy, phút chốt ngã xuống đất chết tươi.
Tiêu Lạc đến bên giường, sờ vào gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y: “Y Y! Em thế nào? Em có chỗ nào không thoải mái? Nói cho anh biết chỗ nào không thoải mái?”
Thật đáng ghét! Gương mặt Ngũ Y Y thật là nóng.
Ngũ Y Y nở nụ cười nhẹ với Tiêu Lạc, đưa bàn tay nhỏ bé mò mẫn, bắt được cánh tay Tiêu Lạc, hà hơi nóng: “Nóng......Nóng quá……Tôi muốn………muốn………”
Chính Ngũ Y Y cũng không biết mình đang làm cái gì, nói đúng ra là rất khó chịu.
Tiêu Lạc híp mắt lại, lập tức hiểu được.
Chẳng lẽ……Ngũ Y Y bị hạ dược!
Tiêu Lạc cắn răng, không dám tin mà đưa tay đụng đến ngực Ngũ Y Y, cô lập tức phát ra âm thanh thỏa mãn, ánh mắt kiều mỵ híp lại, cô thể run rẩy, miệng nỉ non: “Vẫn còn muốn…….”
Oanh………..
Tiêu Lạc chợt ngẩn ra.
Quả nhiên, đúng như hắn suy đoán.
Chết tiệt! là ai thất đức hạ dược Ngũ Y Y chứ?
Cứu tôi…….Tôi thật khó chịu…… Nóng quá………”
Ngũ Y Y nhăn gương mặt nhỏ nhắn, muốn khóc, hai tay cầm lấy tay Tiêu Lạc đặt lên ngực mình: “Cứu tôi, tôi khó chịu quá………..”
Tiêu Lạc lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, an ủi: “Được, anh nhất định sẽ cứu em, em yên tâm, anh sẽ cứu em.”
Đem Ngũ Y Y ôm vào trong ngực, đi ra khỏi phòng.
Đi đến lối nhỏ, liền đối diện với một đám người.
Sau khi Tiêu Lạc suy nghĩ, xoay người bước đi, phía sau cũng có một đám người bao vây.
Anh nhướng mày lên, hơi cười lạnh.
“Thả cô ấy xuống.”
Trong đám người, ánh mắt Hoắc Phi Đoạt hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Lạc, lạnh lùng lên tiếng.
Hoắc Phi Đoạt dẫn theo mọi người, bước từng bước đến trước mặt Tiêu Lạc, chỉ cách anh ta hai mét.