“Phi Đoạt, mày tới thật nhanh, còn nhanh hơn con chó theo đuôi.” Tiêu Lạc không sợ cười mỉa mai, cùng mặt đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng híp mắt nhìn cô gái trong lòng Tiêu Lạc.
Mặt cô ửng hồng rất khác thường, trước đây da thịt cô lạnh lẽo, giờ lại hồng hào trong thật mê người.
Mái tóc rối loạn, bộ ngực sữa che đậy.
Một bộ dạng thùy mị thật đáng yêu.
Nhưng mà……..Vì sao ánh mắt cô khép hờ, không nhìn ra anh?
Gặp được anh, vì sao lại không có một chút phản ứng nào?
Cô như đang choáng váng, không nhận biết được người khác sao?
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên phát hiện, Ngũ Y Y ở trong lòng Tiêu Lạc, hai tay cô nắm chặt nút áo của Tiêu Lạc rồi vuốt nhẹ lên nó.
Điều này không phải là Ngũ Y Y bình thường.
Cô sẽ không ở trước mặt mọi người làm ra động tác phóng đãng như vậy.
Như vậy…………Chỉ có một khả năng
Cô ấy bị hạ dược.
Nghĩ đến đây, Hoắc Phi Đoạt nhảy dựng lên.
“Để cô ấy xuống, giao cho tôi.” Hoắc Phi Đoạt hạ quyết tâm, Anh tuyệt đối không thể đem Ngũ Y Y giao cho Tiêu Lạc.
“Dựa vào cái gì? Phi Đoạt!” Tiêu Lạc cười lạnh, ôm chặt Ngũ Y Y trong lòng. Đáng chết, cô bé kia môi nhỏ hồng, thôi hơi nhẹ vào quần áo anh, thổi trúng điểm yếu của anh.
“Phi Đoạt, mày nên biết, Ngũ Y Y là người nhà của tao, tao muốn đưa cô ấy về nhà khám bệnh, vì sao muốn tao giao cho mày? Về lý thì không thể.”
Hoắc Phi Đoạt cười: “Chúc mừng cậu, được thăng chức thành người nhà của Ngũ Y Y, nghe nói cậu đính hôn với Ngũ Nhân Ái, cậu trở thành anh rể của Ngũ Y Y rồi. Anh rể vẫn là cậu, cũng không bằng người đàn ông thân thiết của cô ấy. Anh rể của Y Y, cậu còn không giao Ngũ Y Y cho người đàn ông của cô ấy sao?”
“Mày! Mày lúc nào đã trở thành người đàn ông của Y Y rồi! Đừng nói đùa! Người trong lòng Ngũ Y Y là tao! Mới không phải là Hoắc Phi Đoạt!”
Hoắc Phi Đoạt trong lòng đau nhói, vẫn bình tĩnh cười nhẹ: “Đây đã là quá hạn của cậu rồi. Tại lúc Ngũ Y Y không hiểu chuyện, có lẽ đã có một chút tình cảm tốt với cậu, nhưng mà hiện tại người trong lòng cô ấy là tôi. Lúc Y Y còn tỉnh, đã gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi nhanh chóng đến đón cô ấy về. Nếu không, làm sao tôi có thể tìm đến đây được.”
Tiêu Lạc nhíu mày, không dám tin sau đó lảo đảo.
“Hoắc Phi Đoạt, mày đúng là tên tồi, hôm nay tao sẽ không giao Ngũ Y Y cho mày. Lúc này, tao muốn bảo vệ Y Y.”
Hoắc Phi Đoạt quay đầu cười nhẹ, giống như anh đang nghe một chuyện cười: “Chỉ bằng cậu? Cũng muốn bảo vệ Ngũ Y Y sao? Cậu nên bảo vệ Ngũ Nhân Ái mới đúng. A Trung, đừng làm càn, đưa Ngũ Y Y chỗ Tiêu Tổng đi đi.”
A Trung cười một tiếng, lập tức vung tay lên: “Lên.”
Lập tức hơn mười tên tiểu tử phía sau tấn công vào Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc không sợ hãi, ôm Ngũ Y Y trong lòng, nâng chân dài lên đá liên hoàn, bốn năm tên tiểu tử bay thẳng ra ngoài.
Tiêu Lạc ôm Ngũ Y Y, quay đầu đánh trả đám người kia. Một đám tiểu tử của công ty Hắc Đế bay ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt vẫn im lặng đứng một bên, lạnh lùng nhìn.
A Trung lo lắng nói nhỏ với Hoắc Phi Đoạt : “Lão đại, em lên.”
“Khoan đã…….” Hoắc Phi Đoạt ngăn A Trung lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lạc không chớp mắt: “Tôi muốn xem võ công của anh ta một chút.”
Vừa dứt lời, Hoắc Phi Đoạt lao đi như một cơn gió.