“Mỗi lần dây dưa như vậy, tuy rằng chỉ đẩy cho tôi vài cái, nhưng lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ. Khi đó tôi đã nghĩ, chờ khi tôi trưởng thành, nhất định phải mặc vào chiếc áo cưới đẹp nhất, trở thành cô dâu của anh Phi Đoạt. Anh nói xem, tôi sẽ có một ngày như vậy sao?”
Tay Thạch Ưng khẽ run, cắn răng nói, “Nhất định là sẽ có.”
Phúc Hi mở to mắt, vẻ mặt thương cảm, “Nhưng tôi lại cảm thấy, ngày này rất xa xôi? Anh Phi Đoạt có tình ý với Ngũ Y Y, nhiều như vậy, chân thành như vậy, đã nhiều năm nhưng tôi lại không được như vậy.”
Xích đu dừng lại, Thạch Ưng thở dài đi đến bên cạnh Phúc Hi, khuyên nhủ, “Hoắc Phi Đoạt có mắt như mù, anh ta không nhìn thấy những điểm tốt của em.”
Phúc Hi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương nhìn Thạch Ưng, “Thạch Ưng, nhất định anh phải giúp tôi, đến khi tôi có được anh Phi Đoạt. Cầu xin anh.”
Thạch ưng chần chừ gật gật đầu.
Phúc Hi nhào vào trong lòng Thạch Ưng.
Thạch Ưng trợn to mắt, nhìn ngôi sao trên bầu trời, nhịn không được khẽ thở dài.
“Tiên sinh, tiên sinh, ngài tỉnh lại đi! Tiên sinh!”
Bên tai không ngừng có tiếng kêu gọi, lúc có lúc không.
Tiêu Lạc đột nhiên rùng mình, tỉnh lại.
Anh nhanh chóng mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đây là hành lang bên trong khách sạn, có hai ba người đang sốt ruột ngồi bên cạnh anh.
“Tiên sinh, ngài cũng tỉnh rồi, chúng tôi vừa phát hiện thấy ngài té xỉu ở trong ngày, nếu ngài không tỉnh lại, chúng tôi đang chuẩn bị gọi cấp cứu rồi.”
Một người phục vụ thở dài nhẹ nhõm, khẩn trương nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc khẽ nâng đầu, nhưng đầu vẫn có cảm giác nằng nặng, trước mắt có chút choáng váng, nhưng mà vẫn có thể kiên trì.
Tiêu Lạc than nhẹ, ngồi dậy.
Chết tiệt!
Không thể ngờ rằng võ công của Hoắc Phi Đoạt lại xuất thần nhập hóa như vậy, nội công thâm hậu thật khiến cho người ta líu lưỡi.
May mắn rằng anh vẫn có chút nội lực che chắn thân thể, nếu không thì lần tập kích này của Hoắc Phi Đoạt, người bình thường cũng phải mất vài ngày mới có thể tỉnh lại.
“Tôi không sao…….Cảm ơn mọi người……”
Tiêu Lạc bám vào tường, khó khăn đứng lên.
Mọi người đứng bên cạnh đều rất khẩn trương, muốn đỡ lấy anh, “Tiên sinh, thật sự là ngài không có việc gì chứ? Nếu không, nên gọi điện thoại để người nhà đến đón ngài về.”
Tiêu Lạc gật gật đầu, tìm điện thoại di động, nhập mật khẩu, tìm đến danh bạ bảo mật, tìm thấy một người, gọi đi, “Thiểm Điện hả? Cậu lập tức đến đây. Ừ, mang theo một vài người và vũ khí.”
Ban hành mệnh lệnh xong, ngắt điện thoại, mọi người đứng bên cạnh đều đã ngây người.
Người này vừa nói cái gì? Mang theo……vũ khí?
Người này là ai?
Tiêu Lạc liếc mắt nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói, “Tôi không sao, cảm ơn mọi người, mọi người có thể đi, tự tôi có thể.”
Mấy người kia chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức, gật gật đầu, tất cả đều nhanh chóng biến mất.
Tiêu Lạc đốt một điếu thuốc, hung hăng rít vài hơi, thử dùng nội lực điều chỉnh hô hấp, hiện tượng choáng váng vừa nãy đã giảm đi một chút.
Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt mang đi rồi!
Ngũ Y Y bị hạ xuân dược, đã bị Hoắc Phi Đoạt mang đi rồi!
Những chuyện còn lại…..anh cũng đã đoán được tám chín phần!
Không thể!
Cung cấp thuốc giải độc dành cho Ngũ Y Y, chỉ có thể là anh mà thôi!
Anh tuyệt đối không cho phép người khác dụng vào thân thể của Ngũ Y Y!
Hoắc Phi Đoạt, anh đang ép tôi phải động tay sao?
Anh dám cướp đoạt người phụ nữ của tôi!
Tiêu Lạc ổn định tinh thần, nhanh chân sải bước đến thang máy.
Anh đi đến đại sảnh lầu một, đã thấy có một đám người chạy đi chạy lại, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Lạc, lập tức hành lễ, hô to, “Anh Lạc!”