Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 346: Tôi cứu em một mạng 3



Thạch Ưng cúi đầu, nhìn Phúc Hi ở trong lòng, vậy mà lại ngẩn người mất vài giây.

Mãi đến khi hắn nghe được âm thanh mở của của người hầu, hắn mới tỉnh ngủ, nhanh chân ôm Phúc Hi vào phòng.

Hoắc Phi Đoạt ngắm nhìn cô gái dưới thân đang trầm mê, cơ bắp toàn thân anh đều đang kêu gào, sự lạnh lùng trên khuôn mặt, vào giờ phút này đã tan đi chỉ còn sự thâm tình mê người.

“Nha đầu, anh không nghĩ rằng anh sẽ ở cùng em dưới tình huống này, chỉ là bất đắc dĩ…..Nha đầu, anh đến đây.”

Nói chưa xong, anh mím môi mỏng, ấn người tiến vào.

“À ư ư!”

Ngũ Y Y cau mày, bởi vì thân thể đột nhiên có một vật vĩ đại xâm nhập vào, có chút không thích ứng, con ngươi phóng to ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt đều tràn ngập dục vọng, cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu rên trầm thấp.

Cô, rất nhỏ hẹp, chặt đến mức khiến anh không thể chịu nổi, dường như những dây thần kinh cũng căng thẳng theo, nhạy cảm như vậy.

Cô xinh đẹp dịu dàng thật khiến người ta say mê, anh càng muốn vào sâu hơn để tìm cô.

Sâu hơn.

Căn răng, động thân xuyên vào.

“A, a, a…..

Ngũ Y Y hơi nghiêng đầu, rầm rì, móng vuốt nhỏ túm lấy cánh tay anh.

Anh cúi người, bàn tay đặt ở nơi màu mỡ nhất của cô, chếch mặt, hung hăng hôn lấy đôi môi cô, nuốt lấy tất cả những tiếng hô của cô vào, thắt lưng mạnh mẽ, vận động nhanh chóng.

Ngũ Y Y mơ màng nên tất cả đều hòa tan dưới những luật động của anh.

Anh như sấm vang chớp giật, khí thế như cầu vồng, mỗi một lần động thân đều khiến cô mất đi ý thức trong nháy mắt, sau đó tung bay trên đám mây, một lúc sau lại tung bay theo gió.

Trong phòng, tràn ngập tiếng thở dốc của hai người, tiếng nệm kêu cót két…..còn có âm thanh rầm rì mơ hồ của cô gái.

Khi anh liên tiếp tấn công mạnh mẽ, Ngũ Y Y nhỏ giọng nỉ non, đạt đến đỉnh cao triều.

“Không, không……không cần…..”

Bàn tay nhỏ bé của cô vô ý thức ngăn chặn bờ môi của Hoắc Phi Đoạt, thân thể run rẩy kịch liệt.

Oành…..

Thân thể của cô bị ném lên đám mây cao nhất, lại giống như chìm vào trong đáy nước.

Cả người cô đều ướt sũng.

Một âm thanh trầm thấp dễ nghe quanh quẩn bên tai, phảng phất còn mang theo ý cười, “Mới như vậy đã không thể dịu đựng? Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi sao? Anh còn chưa chính thức bắt đầu đâu, nha đầu.”

Tiếp theo, cô lại bị anh trêu ghẹo, anh ôm lấy thắt lưng cô, vẫn dùng tư thế đó, hòa hợp trọn vẹn.

Rốt cuộc cô không thể chịu nổi gánh nặng, lại một lần nữa ngất đi sau một lần hoàn mỹ.

Chờ đến khi cô từ từ tỉnh dậy, anh đã ở phía sau lưng cô, đưa đẩy lúc nhanh lúc chậm.

Mạnh mẽ như vậy, khiến cho từng đợt hô hấp của cô nhanh dần, cô cúi đầu, chỉ lấy hai chân mạnh mẽ, thật sự là cô muốn thoát khỏi anh, bò về phía trước vài cái, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, ngay sau đó anh đuổi theo lên, khép hông cô lại, xuyên qua tới đáy, cô a lên một tiếng, trước mắt tất cả đều là một màn trắng xóa.

Lại hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại một lần nữa, dĩ nhiên là ngồi trên người anh.

Thân thể của cô vừa ướt lại vừa mềm, thật sự là không còn một chút sức lực nào nữa, muốn xin tha, muốn cầu cứu, thì anh cũng đã nhanh chóng nâng eo lên.

Cô run run, điên loạn, thở gấp, muốn khóc, lại muốn cao giọng mà thét chói tai.

Sau đó trước mặt lại tối sầm, cô không còn biết cái gì nữa.

Hoắc Phi Đoạt lấy vật to lớn trong cơ thể cô ra, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, xoay người nhìn đồng hồ.

Đã bốn giờ sáng rồi.

Dường như cả một đêm anh không hề nghỉ ngơi.

Cô giống như một chú mèo nhỏ tham ăn, muốn lại càng muốn thêm, tiếng kêu thật mất hồn.

Thời điểm cao trào, tiếng kêu thật là phóng đãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.