"Chuyện của mẹ cô chúng tôi cũng biết, mặc dù cô tốt bụng, hiền lành nhưng chúng tôi không thể để cô và Giang Đình ở cùng nhau được. Hàn gia chúng tôi cũng cần thể diện! Không phải loại người gì cũng có thể làm con dâu nhà chúng tôi! Về phần Giang Đình, tôi sẽ nói chuyện riêng với nó để sau này nó đúng mực một chút, đừng lúc nào cũng ở cùng cô."
Ngũ Y Y dùng sức vặn đầu ngón tay mình, cười khổ nói, "Bác trai, bác gái, hai bác đừng quá lo lắng. Cháu và Giang Đình chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ tình cảm gì đâu. Bọn cháu cả đời này cũng chỉ có thể làm bạn. . . . . . Cho nên hai bác cứ yên tâm. . . . . ."
Mẹ Hàn Giang Đình cắt ngang lời của Ngũ Y Y, nói, "Làm bạn cũng không được! Cô không để ý nhưng nhà chúng tôi quan tâm! Người ngoài nhìn vào cũng không biết cái gì hữu tình hay không hữu tình. Chúng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của Giang Đình. Cho nên Y Y à, cô cũng hiểu cho chúng tôi đi, đừng ở cùng một chỗ với Giang Đình nữa. Giữa nam nữ giữ vững khoảng cách mới là chuyện tốt."
Ngũ Y Y thất hồn lạc phách, hoảng hốt gật đầu rồi kéo cửa chạy ra ngoài.
Bên ngoài gió rất lớn, cuốn lên rất nhiều lá cây và bụi đất, cát bay đá chạy, dường như muốn thổi tung con người lên không trung.
Ngũ Y Y híp mắt, khó khăn đi trên đường. Cô mịt luống cuống, làm bạn bè cũng không xứng ư?
Mẹ của mình là loại người nào mà ngay cả bạn cô cũng không thể có?
Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Lạch cạch, lạch cạch, rơi lên người của cô. Lành lạnh.
Một tiếng sấm ầm ầm vang lên lên, cô hoảng sợ hét lên, té ngã trên đường lớn.
Cô dùng tay bịt lỗ tai, run lẩy bẩy.
Hạt mưa ngày càng lớn, đánh bồm bộp vào Ngũ Y Y. Rất nhanh, tóc và quần áo của cô đều ướt đẫm.
Làm thế nào đây? Cô nên làm cái gì bây giờ?
Chỗ này rất vắng vẻ, cả taxi cũng không có. Phải đến phía trước mới có taxi nhưng phải đi cực xa.
Ngũ Y Y lấy điện thoại di động ra, không chút suy nghĩ gọi cho Hoắc Phi Đoạt. Giờ phút này, trong lòng cô chỉ xuất hiện một mình hắn.
Hắn có thể cho cô một bến đỗ an toàn, chỉ có ở bên cạnh hắn, cô mới có thể yên tâm, an nhàn không phải nghĩ đến thứ gì.
Ùng ùng! Đột nhiên, mấy tiếng sấm đánh xuống. Ngũ Y Y sợ hãi khẽ run, điện thoại di động rơi trên mặt đất, vỡ tan.
Cô cuống quít nhặt từng mảnh điện thoại di động lên, lắp lại, nhưng không cách nào mở máy.
Điện thoại hỏng rồi, làm sao đây? Xem ra là ông trời cố ý muốn hành hạ cô. Được rồi, đến đây đi, tất cả bão tố đều đến đây đi!
Cô là Ngũ Y Y! Là cô gái mạnh mẽ! Cô không sợ!
Ngũ Y Y cắn răng, đón gió mưa, tập tễnh đi về phía trước.
Cứ như vậy, lạnh lẽo khiến cả người run rẩy, đôi môi xanh mét, kiên trì đi nửa giờ, cuối cùng cũng thấy được đèn xe phía trước.
Ngũ Y Y vui mừng đi tới ven đường vẫy xe.
Đó là một chiếc xe tải lớn.
Tài xế căn bản không nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ trong màn mưa, lái thẳng đến chỗ Ngũ Y Y.
"A!" Ngũ Y Y phát hiện xe tải không có dấu hiệu dừng lại, duy trì tốc độ cao lao về phía cô, cô cực kỳ hoảng sợ, ngay thời khắc nguy hiểm liền lăn vào trong bụi cỏ ven đường.
Bởi vì trời mưa, bùn đất rất xốp, Ngũ Y Y lăn thẳng xuống dưới.