Cô không chảy nước mũi đưa khăn tay cho cô làm gì?
Ông chú kỳ quái!
Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, "Lau mặt mèo của em......"
"A? Ừ............" Lúc này Ngũ Y Y mới hiểu được, bộ dạng lúc ăn uống của cô không quá dễ coi, lấy khăn tay lau lung tung lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nếu ba chị em Ngũ gia lau lung tung như cô, có lẽ sẽ thành nữ quỷ mất ------ khuôn mặt ba người trang điểm hơn nữa còn rất đậm.
Ngũ Y Y không trang điểm, lau mặt xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hồng, rất mê người.
Kính râm trên mặt Hoắc Phi Đoạt chặn lại ánh mắt của anh, Ngũ Y Y không nhìn được biểu tình thật của anh.
Ngũ Y Y len lén đưa mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn, khó xử nhỏ giọng nói, "Cái kia, cái kia, chú Hoắc......."
Hoắc Phi Đoạt nghe được tiếng "Chú Hoắc" này nhịn không được đau lòng.
Nha đầu này, thật sự cô nhận định anh đáng tuổi chú sao?
"Tôi mới 26 tuổi." Hoắc Phi Đoạt rất ít khi chủ động nói với người khác. Đúng là hiện tại, anh rất rất muốn giải thích.
Nhất định phải nói rõ ràng, anh không phải chú, anh chỉ mới có 26 tuổi!
26 tuổi a, chính là thời điểm đàn ông phong độ nhất!
"A..., chú Hoắc 26 tuổi....." Đầu óc Ngũ Y Y có chút loạn, "A không phải không phải, điểm chính tôi muốn nói không phải cái này, chú Hoắc, cái này, cái này, tôi muốn nói là......."
Ngũ Y Y nhìn xung quanh một chút, như tên trộm nắm bàn tay Hoắc Phi Đoạt kéo vào chỗ khuất.
Hoắc Phi Đoạt không nói tiếng nào, ánh mắt không chớp cúi đầu nhìn cô đang nắm tay anh.
Cảm xúc thật mềm mại........
Ngũ Y Y giống như tên trộm, "Tôi nói này chú Hoắc, tại sao hôm nay chú lại tới đây vậy?"
Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, "Vậy em nói xem, tôi nên tới ngày nào?"
"Ai nha, hôm nay nhiều khách như vậy, chú lại tới, không phải muốn mạng già này của tôi sao?"
"Tôi tới, là muốn mạng của em? Tôi không hiểu."
Ngũ Y Y lung tung gãi đầu, miệng nhỏ vểnh lên, "Chú là muốn phí sửa xe, cũng không thể chọn ngày như vậy, tình huống này mà lộ ra thì thật mất mặt, ba tôi mất mặt, chắc chắn sẽ không đưa tiền cho chú. Tôi không hù dọa chú đâu...., ba tôi là người như thế chú không biết đâu, ông ta hay mắng chửi, lại vô cùng keo kiệt....."
"Ha ha ha......" Ngũ Y Y còn đang nói một tràng dài, Hoắc Phi Đoạt nhịn không được thấp giọng cười rộ lên.
Ngũ Y Y bị chọc tức, đánh vào cánh tay Hoắc Phi Đoạt, "Ai nha, chú không cần cười nữa, nhanh chóng đi đi!"
Bình thường đã quen bắt nạt Hàn Giang Đình, sau khi ý thức được mình mới đánh chú Hoắc, vừa khẩn trương vừa nghiêm túc giải thích, "Thật xin lỗi a chú Hoắc, tôi không phải đánh chú, là tôi có chút gấp gáp, mà thôi, thôi. Cái kia, thật ra, chú vẫn nên đi đi, muốn phí sửa xe, hôm nào tôi lại nói với chú trả như thế nào, có được hay không?"
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên đưa tay, làm Ngũ Y Y sợ hãi nhanh chóng rụt cổ lại, cho rằng chú Hoắc muốn đánh cô, ai ngờ, Hoắc Phi Đoạt chỉ là đưa tay qua, đem lá cây vướng trên tóc cô lấy xuống, Ngũ Y Y vỗ vỗ ngực.
Thật là, để cho người võ thuật cao cường như chú Hoắc hành hạ chắc điên mất.
"Tôi hôm nay tới......"
Ngũ Y Y chắp tay làm lễ, "Xin chú, hôm nay tới đây thôi, về đi, nhanh chóng đi đi."
"Hôm nay tôi tới không phải đòi tiền."
"A?" Ngũ Y Y trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng quyến rũ của Hoắc Phi Đoạt.
Không nhìn tới mắt, chỉ có thể nhìn môi thôi.
Phải nói, môi chú Hoắc thật đẹp thật quyến rũ, nếu hôn, cảm giác nhất định vô cùng tuyệt vời.