Phi Đoạt Ca nói hắn cùng Cố Tại Viễn đi nước ngoài, ngày đó cô còn đặc biệt gọi cho Cố Tại Viễn để hỏi, chính hắn cũng nói như vậy. không ngờ ….. Đều là gạt người! Bọn họ, căn bản không có đi nước ngoài.
nói tới chỗ này, Phúc Hi đã giận điên lên, tay ôm lấy một cái gối dung sức ném đi.
Choang!!
Gối ôm đập vào một bụi san hô, bụi san hô bị lệch trực tiếp rớt xuống đất vỡ tan.
“A! Có việc gì vậy?”
Nữ giúp việc nghe thấy tiếng đồ đạc bị bể, vội vàng chạy tới kinh dị hỏi.
Khi cô thấy bụi san hô bị vỡ thành từng miếng, nhất thời sợ hết hồn, la lên: “San hô làm sao lại bể? Phải làm sao bây giờ? Cái san hô này rất quý a?!!”
Phúc Hi một bụng tức giận không có chỗ phát tiết thấy nữ giúp việc chạy tới trực tiếp mắng chửi: “Đắt thì sao? Tôi có tiền, tôi thích đập nó thì sao? Còn đứng đó nói nhiều, tôi lập tức đuổi cô đi! Cho cả nhà các người chết đói hết! Cút!!”
Nữ giúp việc choáng váng.
cô ta tới đây làm việc đã mấy năm, cho tới bây giờ còn chưa bị người nào vô lễ quát tháo như thế, cho dù là Hoắc tiên sinh, ngài ấy cũng đối xử với người làm rất tôn kính. không ngờ cái Âu Dương tiểu thư này ……. Còn nhỏ tuổi, lại nổi giận như người đàn bà chanh chua vậy.
Nữ giúp việc tức giận bỏ đi.
“Gạt tôi! Dám gạt tôi! Tại sao lại gạt tôi? Tại sao a a a ?!!”
Thạch Ưng đau lòng kéo tay cô ta, khuyên bảo: “không nên tức giận, sẽ không tốt cho thân thể a!”
“hắn tại sap lại muốn gạt tôi? hắn rõ ràng không có đi nước ngoài, thế mà lại nói dối với tôi! hắn nhọc lòng như thế, còn tìm Cố Tại Viễn nói dối cho, làm như vậy chỉ vì không muốn nhìn thấy tôi! Tôi sao không thể tức giận?”
Phúc Hi nằm trên ghế sa-lon khóc lớn.
Thạch Ưng nhè nhẹ vỗ lưng cho cô ta, khuyên: “Tôi sẽ đi thăm dò, xem Hoắc Phi Đoạt mấy ngày nay đã đi đâu! Tôi nhất định sẽ cho tiểu thư một cái công đạo!”
“Vì sao phải đối với tôi như vậy? Vì sao ô ô ô …”
“Tiểu thư không cần đau lòng, nếu Hoắc Phi Đoạt làm chuyện có lỗi với cô, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!”
Thạch Ưng nói xong liền chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh nhiệt độ rất cao, Ngũ Y Y cảm thấy rất nóng, “Ai có thể giảm bớt nhiệt độ không? Sao nóng vậy?”
Hoắc Phi Đoạt đem thức ăn bồi bổ cho cô đặt lên trên bàn, “Để cao như vậy mới tốt. Em tối qua bị lạnh lâu như vậy, hiện tại thân thể cần phải ấm hơn một chút.”
Ngũ Y Y le lưỡi.
thật không nhìn ra, Hoắc lão đại lại là người nhiều lời như vậy.
“Ai nha, tôi chưa đói, không ăn đâu, anh ăn đi!” Ngũ Y Y cong môi, nhìn mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ kia nói.
cô vừa rồi nghe được, Hoắc Phi Đoạt ra lệnh bảo đầu bếp làm đồ ăn cho cô bồi bổ, còn đặc biệt dặn phải làm cho được hương vị đầy đủ.
cô biết hắn rất dụng tâm, nhưng cô thật không có khẩu vị ăn mấy cái kia.
Hoắc Phi Đoạt mậc kệ Ngũ Y Y đang nói cái gì, hắn ngồi bên cạnh cô, tay ôm bả vai cô, tay còn lại cầm muỗng múc cháo, đưa lên khóe miệng cô: “Ăn cháo tốt cho tiêu hóa.”
“không muốn ăn! Tôi không có đói!” Ngũ Y Y quay mặt, không muốn ăn mà.
Hoắc Phi Đoạt cũng không gấp, chỉ lạnh nhạt nói, “Tôi không muốn phải dung miệng của mình để đút cho em ăn.”