Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 441: Cảm giác được cái gì 7



"Người ta không cho anh làm việc, anh làm gì phải hoảng hốt làm loạn chứ? Có biết anh làm như vậy, người ta đều không vui!"

Hoắc Phi Đoạt tức giận: "Lại nói nhiều, tôi đây sẽ đem em đi tắm rửa sạch sẽ."

Ách....

Ngũ Y Y sửng sốt, lập tức ngậm miệng không dám lên tiếng.

Lăn qua lăn lại.... Đáng ghét, Hoắc lão đại vừa nói chuyện thôi đã háo sắc như vậy? Lại khiến cô suy nghĩ lung tung rồi?

một lát sau, Ngũ Y Y cười xấu xa, nhìn Hoắc Phi Đoạt, đề nghị: "Hôm nào đó tôi cho anh nhảy thoát y có được không?"

Hoắc Phi Đoạt nhướng mày, liếc nhìn Ngũ Y Y: "Em nói cái gì đó?"

Ngũ Y Y suy nghĩ: "Hắc hắc, dáng người anh đẹp như vậy, anh nhảy thoát y, lột từng món đồ ra, tôi lấy di động quay lại cho anh xem, hắc hắc."

Hoắc Phi Đoạt ôm đầu Ngũ Y Y, làm cô hoảng hốt: "Em xong đời em rồi! Vật nhỏ, bây giờ em đến nông nỗi bị tình dục thiêu đốt rồi đấy.

Hàn Giang Đình ở bên ngoài nhìn mấy người đầu bếp bưng mâm thức ăn đi vào, hương thơm ngào ngạt từ đồ ăn bay vào phòng bệnh.

"Ai da, nhiều đồ ăn ngon như vậy, tôi có thể ăn cùng Y Y không?"

A Trung mất mặt: "Cậu? Cậu ở trong này thật sự làm bóng đèn. đi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

Hàn Giang Đình vui vẻ theo A Trung đến phòng ăn, vừa nhìn lên bàn ăn, lập tức sa sầm mặt: "Thế nào chỉ có bốn món ăn, Y Y bên kia có ít nhất mười món ăn."

"Cậu là con gái sao?"

"Tất nhiên là không, có thể kiểm tra cậu em ở bên dưới."

Về chuyện này, Hàn Giang Đình trả lời rất xấu xa.

"Cậu có biết Hoắc lão đại có siêu năng lực tra tấn không?"

Hàn Giang Đình dùng sức lắc đầu: "Tất nhiên không có!"

"Vậy cậu ngoan ngoãn ở trong này ăn cơm với tôi, nếu không đến cả cái gì cũng không có mà ăn."

Hàn Giang Đình thở dài, nhận lệnh ngồi xuống, nhịn không được hỏi "Bọn người Y Y đều ăn thức ăn ở đâu?"

"Có đầu bếp chuyên chế biến món ngon. một bữa cơm sẽ tiêu hao hàng vạn."

"A! Trời ơi, kiếp sau tôi nhất định sẽ đầu thai thành con gái."

Hoắc Phi Đoạt đợi sau khi Ngũ Y Y ngủ say, đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài.

"A Trung, đến đây một chút!"

A Trung lập tức đi đến.

Hai người đến phòng trống không có người.

"Lão đại...."

"Nhất định phải làm tốt việc bảo vệ Y Y, hiện tại tôi đang lo lắng Phúc Hi, sau sự kiện hạ dược này, tôi hơi nghi ngờ Phúc Hi."

"A, ngài nói tiểu thư Phúc Hi đối với Ngũ Y Y...." A Trung ngạc nhiên trừng to hai mắt.

"Chỉ là nghi ngờ, vẫn chưa xác định." Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại: "Hiển nhiên tôi không hy vọng là cô ấy. Nhưng mọi việc cần phải cẩn thận một chút, việc bảo vệ an toàn cho Y Y phải làm tốt."

"Vâng!"

Phúc Hi và Thạch Ưng ra khỏi bệnh viện, vẫn chưa lên xe, Phúc Hi nhịn không được rơi nước mắt.

"thật quá đáng! Anh Phi Đoạt thật quá đáng! Vì sao anh ấy lại đối xử với tôi như thế? Làm sao không để ý đến cảm nhận của tôi, cứ như vậy tuyên bố gọn gàng tin tức chuyện anh ấy và Ngũ Y Y?"

Thạch Ưng đưa khăn giấy cho Phúc Hi, nói: "Tôi đoán Hoắc Phi Đoạt cố ý nói như vậy."

"Hả? Anh nói cái gì?"

Phúc Hi trừng to hai mắt đẫm nước mắt, không hiểu nhìn Thạch Ưng.

"cô nghĩ xem, từ nhỏ Hoắc Phi Đoạt là người biết nhận thức, có khi nào cô gặp anh ta nói chuyện hiền lành như vậy, anh ta là loại người im lặng là vàng, đều không nói gì cho người ngoài nghe. Mặc dù anh ta thích Ngũ Y Y, muốn kết hôn với Ngũ Y Y, chuyện như vậy anh ta cũng sẽ không nói cho người khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.