Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng phản bác.
Đáng ghét, tuy anh ta lớn lên đẹp trai, cũng không thể xem thường người khác chứ?
“Anh tài giỏi lắm sao, cứ nêu ra vấn đề lớn như vậy, có thấy mệt hay không? Căn bản anh cũng không giỏi!”
Hoắc Phi Đoạt nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Ngũ Y Y, nhìn cô năm
giây, rốt cục nhịn không được, một tay ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực.
“Y Y…..Anh lo lắng cho em chết được! Nhớ anh không?”
Trong thanh âm Hoắc Phi Đoạt mang theo vài phần nghẹn ngào.
Ngũ Y Y mở to mắt, đần độn vài giây, cô mới phản ứng được, dùng sức vỗ
Hoắc Phi Đoạt, cố giãy ra ngoài, “Anh…..anh cái người này chuyện gì xảy
ra, anh làm sao đối với tôi như vậy? Anh buông tôi ra! Anh còn như vậy
tôi sẽ gọi người tới! Buông tôi ra!”
Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc buông Ngũ Y Y ra, nhìn cô.
“Thế nào? Vài ngày như vậy, em đã bị cái thằng nhóc Tiêu Lạc chết tiệt
đồng hóa rồi? Không nên nói cho anh biết, em đối với thằng nhóc kia tro
tàn lại cháy!”
“Anh…..anh ở đây nói gì vậy!”
Ngũ Y Y tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô rất áy náy, lúc cô được
người đàn ông này ôm chặt, vậy mà cô lại nghĩ đến mùi vị hôn môi. Thật
mất thể diện!
“Anh sao lại nói chồng tôi như vậy? Lại mắng Tiêu Lạc là thằng nhóc chết tiệt! Anh ấy là người tốt!”
“Cái gì!”
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, cảm giác có gì đó rất lạ, “Chồng? Em nói ai là chồng của em?”
“Tiêu Lạc! Tiêu Lạc là chồng tôi! Hai chúng tôi là vợ chồng! Anh là ai?
Vì sao anh lại chạy đến nhà của tôi, ai cho phép anh vào đây?”
Ngũ Y Y nhặt cây kéo ở trên mặt đất, nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt đề phòng.
Tự nói với mình, mình là một cô gái tốt, là người phụ nữ đã có chồng, tuyệt đối sẽ không vì trai đẹp mà đầu hàng.
Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng người, chống nạnh, không dám tim, “Ngũ Y Y em
điên rồi sao? Em khi nào trở thành vợ của Tiêu Lạc? Tiêu Lạc lúc nào lại biến thành chồng em hả?”
“Chúng tôi đã kết hôn hơn một năm, làm sao, liên quan gì tới anh? Anh tránh ra!”
“Cái gì?” Hoắc Phi Đoạt giống như đang nghe chuyện cười, “Ha, buồn cười
chết được! Em và Tiêu Lạc biết nhau chưa quá một năm, làm sao lại có thể kết hôn hơn một năm? Em nói liên quan gì tới anh? Anh là người đàn ông
của em, em là người phụ nữ của anh!”
Ngũ Y Y há to miệng, mắt choang váng.
“Anh….anh nói cái gì? Anh là….người đàn ông của tôi? Tôi căn bản không biết anh! Anh không nên nói bậy!”
“A!” Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc. Hai giây sau, anh mới chỉ vào mũi mình.
“Nhìn kỹ khuôn mặt anh một chút, em dám nói em không biết anh?”
Ngũ Y Y cắn môi, nghiêm túc nhìn Hoắc Phi Đoạt, chậm rãi lắc đầu một cái, “Tôi thật sự không biết anh.”
Hoắc Phi Đoạt tức giận đến mức vung quả đấm, “Muốn điên rồi! Em dám nói
em không biết anh? Trước kia em làm hư Bugatti của anh, em quên?”
“Hả? Tôi nào có!”
“Em nợ tôi hai trăm vạn chưa trả, chẳng lẽ em cũng quên?” “Không phải
đâu? Hai trăm vạn? Tôi làm sao có khoản nợ đó, tôi không có!”
Vậy em cũng không phải đem ba em cùng với các chị gái cùng cha khác mẹ
quên luôn chứ? Bọn họ luôn nhằm vào em, khi dễ em, muốn đem em đuổi ra
khỏi nhà họ Ngũ.”
“Anh nói chậm một chút, chậm một chút, tại sao tôi không có nghe nói
qua, tôi không phải là không có cha mẹ sao? Không phải cha mẹ đều đã
chết hết sao? Tôi làm sao có ba người chị? Tại sao anh lại ở đây bịa
chuyện chứ?”