Ngũ Y Y uốn éo cả người, cố gắng khống chế không để cho mình phát ra
tiếng, nhưng hai chỗ kia bị anh chạm vào thật sự rất khó chịu, thật sự
rất mẫn cảm, hai chân cô đều phát run.
“Ừ, a....... Không...... A.......”
Ngũ Y Y phát ra âm thanh mềm mại đáng yêu, triền miên, ánh mắt dần dần mơ màng.
Hai chân nhỏ run rẩy.
Hai bàn tay nắm chặt cái đệm.
“Nói cho anh biết, em có nhớ anh không?” Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, quan
sát ánh mắt của Ngũ Y Y dần dần trầm mê, sức lực trong tay cũng tăng lên vài phần, đảo một vòng.
“A a......” Ngũ Y Y cong người lên, đưa bầu ngực sữa đầy đặn về phía anh.
Đầu hơi lắc lắc, hàm răng nhỏ cắn vào môi, mặt mũi đỏ bừng.
Cô muốn chết!
Cô thật không chống đỡ được từng đợt nóng ấm này.
Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn, bắt đầu không khống chế được.
Giữa hai chân cô như nhóm lên ngọn lửa, muốn đốt cháy cả người cô.
“A a......A..... Anh, anh thật xấu...... A....... Dừng lại.......”
Ngũ Y Y hít thở ngày càng gấp.
Hoắc Phi Đoạt cúi người, hôn hạt đậu đỏ trước ngực cô, Ngũ Y Y không thể ngăn cản nên hét ầm lên.
Cô muốn chết......
Anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy: “Nhớ đến anh không?”
“Nhớ...... Nhớ......”
Ngũ Y Y không biết mình đang nói cái gì.
Chính là nóng, cả người đều nóng.
“Muốn anh cho em không? Muốn không?”
“Muốn, muốn........”
Tay của anh không dừng động tác, Ngũ Y Y bị anh làm cho cả người co quắp lại.
Ngay lập tức cô muốn lên đỉnh.
Đột nhiên anh dừng tay lại.
“A!”
Ngũ Y Y khó chịu hét to.
Giống như một giây trước khi cô sắp trèo lên được đỉnh núi cao, đột nhiên đá cô xuống dưới.
Thật là khó chịu a a a!
“Hu hu, khó chịu quá....... Anh xấu......”
Ngũ Y Y uốn éo cả người, híp mắt khẩn đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, bắt đầu cởi quần áo: “Con mèo nhỏ, em thật là tham lam, không cho em ăn no, em sẽ ra ngoài ăn, vật nhỏ!”
“Khó chịu quá.......”
Hiện tại Ngũ Y Y làm sao có thể suy nghĩ cô đang nói cái gì, đang làm những gì.
Vô cùng mập mờ!
“Gấp cái gì, bây giờ cho em, ở đây rất kín đáo, cứ việc yên tâm gọi lớn ra.”
Hoắc Phi Đoạt cười, xé chiếc quần con của cô ra, con ngươi thâm tình nhìn Ngũ Y Y nỉ non: “Cô bé! Nhớ em muốn chết.”