Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 529: Không nhịn được khóc 4



“Oa! Wase! Thật là xinh đẹp!”

Ngũ Y Y không khống chế được kích động trong lòng, thấy biển rộng bao la, cô kích động lắc lắc tay Hoắc Phi Đoạt.

quay đầu nhìn nhóc con nhảy cẫng lên hoan hô, lòng Hoắc Phi Đọt cũng vui mừng theo.

“Tôi muốn bơi lội tôi muốn bơi lội.”

Vừa nói liền ba chân bốn cẳng liền cởi áo khoác trên người xuống.

“Đáng chết! Cái này bảo mình làm sao mà chịu đựng!”

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bụng dưới dâng lên một đốm lửa.

Cảnh tượng trước mắt bảo làm sao không nổi phản ứng?!

Ngũ Y Y mặc trên người bộ bikini màu hồng đào, bra nhỏ bao lấy phấn nhũ giống như gọi người đến.

Đôi nhũ mềm mại tự nhiên khe rãnh chính giữa làm cho mạch máu trong người nóng lên.

Bụng bằng phẳng, cái mông nhỏ vểnh lên rất tròn, thon dài ôm trọn chân ngọc.

Đây hết thảy, làm cho Hoắc Phi Đoạt muốn ngừng mà không ngừng được.

Bất kể muốn cô bao nhiêu lần, bất kể nhìn vóc người này bao nhiêu lần, Hoắc Phi Đoạt cũng không xê dịch được tầm mắt.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể uyển chuyển, giống như sắp sinh ra lửa.

“Này! Anh, anh nhìn cái gì?”

Đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y xấu hổ có chút cà lăm.

Không trả lời câu hỏi của cô, Hoắc Phi Đoạt không biết có phải dùng Lăng Ba Vi Bộ.

Trong nháy mắt anh bước đến bên cạnh Ngũ Y Y, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thở mà hôn lên.

Điều này quả không sai, người này hôn, luôn mạnh mẽ cùng bất ngờ.

Phong cảnh bờ biển dường như càng thêm lãng mạn, Hoắc Phi Đoạt lần này hôn rất dịu dàng.

Tay nhỏ bé Ngũ Y Y phủ lên ngực anh, cơ ngực dày cùng cứng rắn làm cho cô có chút thẹn thùng.

Đang muốn rút tay về lại bị bắt được.

Tiêu Lạc nhớ khoảng thời cùng với Ngũ Y Y chung một chỗ.

Có lẽ lần đó, mình không nên lùi bước, nên hung hăng đoạt lấy cô.

Nhưng trong lòng lại có âm thanh nhắc nhở anh.

Không, không thể gây tổn thương cho cô, không thể.

Tiêu Lạc giống như bị trúng tà.

Tiêu Mai nhìn bộ dáng của anh, chỉ là âm thầm thương hại.

Tại sao, thế giới nhiều phụ nữ như vậy, tại sao trong lòng em trai mình chỉ biết duy nhất một người phụ nũa kia.

“Cái gì? Sẽ không bơi lội?”

Hoắc Phi Đoạt cố nén cười.

“Sao, như thế nào? Ta không có khả năng sao? Anh cho tôi là anh, cái gì cũng có thể!”

Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt ra vẻ cười nhạo, tức giận phản bác lại.

Hoắc Phi Đoạt đưa tay nhéo khuôn mặt đáng yêu của cô.

Gió biển thổi bay tóc dài đen nhánh của cô, giống như đang nhảy.

Cho dù không phấn trang điểm, cũng làm động lòng người.

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy, hôm nay Y Y, đặc biệt đẹp.

“Vậy tôi dạy cho anh!”

Vừa nói vừa bơi một vòng trên người cô mặc một bộ màu vàng.

“Ừ, cái này rất hợp với em

“Cái này sao, chỉ có đứa trẻ mới mặc! Tôi không muốn!”

Ngũ Y Y cúi đầu xem xét, bơi một vòng còn mang theo đầu vịt, ngây ngốc.

“Em chính là đứa trẻ, anh là tiểu bảo bảo.”

“Chua chết chua chết, làm sao há mồm ngậm miệng đều là những thứ chua chát, thật không sợ bị.”

Ngũ Y Y mặc dù lầm bầm, nhưng trong lòng đã sớm đổ mật ngọt, rối tinh rối mù.

Bơi xuống nước, Ngũ Y Y không còn dáng vẻ trên bờ cát, giương nanh múa vuốt.

“Em không nên lộn xộn, sẽ không chìm xuống!”

Hoắc Phi Đoạt không biết nói bao nhiêu lần, nhưng đứa nhỏ kia làm như không nghe thấy, tiếp tục ở trong nước nghịch.

“Anh không phải là tôi, làm sao anh biết tôi sẽ không chìm xuống? Hả? Tôi chìm xuống anh phụ trách?”

Ngũ Y Y kêu to, ở trong nước biển sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.