"Này, Hoắc Phi Đoạt, anh ta cũng đã như vậy rồi, anh đừng phát anh ta nữa." Ngũ Y Y thử cầu xin giúp Cố Tại Viễn.
Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lại buông cánh tay Cố Tại Viễn ra.
Nói: "Tiểu tử cậu còn dám có hành động này nữa, tôi sẽ không nhẹ tay như vậy đâu." Hoắc Phi Đoạt vừa nói vừa đi đến.
Tròng lòng Cố Tại Viễn lập tra một nguyên tắc.
Sau này tuyệt đối không được đụng vào con bé kia, nếu không có kết quả thật thê thảm.
Đồng thời Cố Tại Viễn cũng ý thức được. Hoắc Phi Đoạt nghe theo lời nói của con bé kia một cách không bình thường.
Nên thấy sau này nhất định phải có quan hệ tốt với cô ấy.
Rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt cũng cảm thấy Tiêu Lạc không yếu đuối như anh thấy. Anh không thể quá xem thường tên đó.
Một mình Ngũ Y Y thức sớm, vốn định lặng lẽ ra ngoài.
Nhưng muốn từ bên người Hoắc pHI đoạt lén trốn đi, chỉ sợ một Ngũ Y Y nhỏ nhỏ còn chưa tu luyện đến cảnh giới cao như vậy.
Trong trong chớp mắt khi cô mở cửa, giọng nói Hoắc Phi Đoạt vang lên: "Đi đâu đó?"
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang cười xấu xa nhìn cô.
"Hắc hắc, cái đó, tôi muốn ra ngoài một chút."
"Tôi muốm, tôi muốn đến trường đi học lại. Bỏ rất nhiều tiết rồi, dù sao tôi vẫn còn là học sinh mà. Nếu không học sau này làm sao tôi nuôi sống bản thân mình chứ, anh nói xem!"
Ngũ Y Y ngốc nghếch này, bây giờ
còn nghĩ đến chuyện cuộc sống của mình. Chẳng lẽ cô không biết trước mặt cô là nhà giàu số một Châu Á sao?
Nhà giàu nhất rõ ràng sững người ra, sau đó cười thành tiếng.
"Em ở với anh mà còn lo lắng đến tiền sao?"
"Tất nhiên phải lo lắng rồi, ngộ nhỡ tôi già rồi không còn đẹp nữa, anh một
cước đá văng tôi ra, tôi dựa vào cái gì mà sống? Lượm ve chai sao?" Ngũ Y Y bĩu môi.
"Thật không thể hiểu nổi trong đầu em đang suy nghĩ
cái gì, anh sẽ không vứt bỏ em, về điểm ấy anh đảm bảo với em. Hoắc Phi
Đoạt anh nói chuyện, cho tới bây giờ đều nói một không nói hai."
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, tại sao anh có thể để cho cô bé này sinh ra ý nghĩ như vậy chứ? Chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?
"Ai da, tôi tin anh tôi tin anh. Nhưng mà mỗi ngày ở nhà thật sự rất chán,
tôi muốn đến trường một chút. Quay lại trường học sau khi bị mất trí
nhớ, không biết có gì phong phú hay đặc biệt hơn không?" Ngũ Y Y bày ra
bộ dạng ngu ngốc.
Hoắc Phi Đoạt không có cách nào giữ cô.
Ngoắc ngoắc ngón tay.
"Làm gì? Tôi phải đi học sắp bị muộn rồi." Ngũ Y Y hiểu ý anh tự mình đi đến.
"Em hôn anh một cái, anh liền thả em đi." Hoắc Phi Đoạt híp mắt nhìn cô.
Không có cách nào, xem ra không hôn anh một cái là không được đi nữa.
Ngũ Y Y buông tay, nói: "Một cái đó!"
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, là một cái!
Trong chớp mắt Ngũ Y Y cúi người, đã bị Hoắc Phi Đoạt kéo vào người anh.
"Ai da, anh làm gì thế?"
Ngũ Y Y cũng biết được cô quá đơn thuần rồi.
Dĩ nhiên lại tin lời nói của người này.
Thật sự là rất gian xảo rất gian xảo mà.
"Hôn một cái đã bỏ qua cho em, cũng quá xem thường anh sao?"
Nụ cười trên môi Hoắc Phi Đoạt ngày càng sâu.
Cầm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y lần mò xuống dưới tìm kiếm.
Ngũ Y Y đương nhiên biết rõ anh muốn làm gì.
Trong chớp mắt chạm phải vật cứng rắn nóng bỏng, trong lòng Ngũ Y Y hoảng sợ.