Đối với anh mà nói, trên thế giới chỉ có một người phụ nữ duy nhất đó chính là Ngũ Y Y.
Anh chỉ vì một người phụ nữ mà sống.
Mà cô gái kia, tên là Nguyễn Lâm Tịch.
Chính cô là người canh giữ Âu Dương Chấn Đình trong biệt thự, chính là cô gái cùng mình giao đấu.
Tiêu Lạc không nghĩ tới, sau ngày đó trở về.
Mở cóp xe phía sau phát hiện cô đang hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, Nguyễn Lâm Tịch không chịu đi.
Cô đưa ra lý do thật sự khiến Tiêu Lạc không thể nào tiếp thu được.
"Lão đại, anh lần trước bảo tôi điều tra người canh giữ Âu Dương Chấn Đình trong biệt thự bị mất tích. Tôi đã tra được một chút manh mối."
A Trung hướng Hoắc Phi Đoạt báo cáo.
"Nói!"
Hoắc Phi Đoạt cho tới bây giờ không muốn nghe nhiều lời nói vô ích.
"Dạ! Người kia bảo vệ trị an bị mất tích, là người mà chúng ta khi đó đặc biệt tin dùng. Bởi vì cô là người có võ thuật vô cùng lợi hại, cho nên lúc đó chúng ta mới dùng cô ấy. Thế nhưng trong lúc hợp tác có một điều kiện, chính là chúng ta không được tiết lộ ra bất kỳ tư liệu nào về cô ấy. Sau đó tôi cũng có đi điều tra về gia cảnh của người này, nhưng là, không có tra ra được gì cả."
A Trung lắc đầu một cái, người này thật rất thần bí.
"Tại sao lúc ấy không báo cáo với tôi chuyện này?"
Hoắc Phi Đoạt nghe được A Trung báo cáo, càng cảm thấy kỳ quái.
Một người thần bí là thuộc hạ của mình làm công việc vô cùng quan trọng, mà mình cũng không biết rõ gương mặt thật của cô.
Quan trọng nhất là, người này, lại là một cô gái.
"Lão đại, lúc ấy anh mới vừa tiếp nhận cả một tập đoàn công ty hắc đế, vô cùng bận rộn. Tôi nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến anh."
A Trung xem chuyện này đã khiến cho Hoắc Phi Đoạt hứng thú.
"Tiếp tục điều tra!"
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt nói cho anh biết, người phụ nữ này biến mất, không có đơn giản như vậy.
"Dạ!"
A Trung nhận lệnh.
Nguyễn Lâm Tịch ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.
Hồi tưởng lại thời điểm mình rời khỏi sư phụ, đối với sư phụ phát thề nói.
Cô không phải vì cái xã hội phức tạp này mà lăn lộn.
Mới đồng ý yêu cầu của tập đoàn đế quốc.
Không ngờ, cũng là vì vậy công việc hài lòng này, khiến cho lời thề có hiệu lực.
Nhưng, tại sao trong tim của anh đã có người khác rồi?
Mình, lần đầu tiên nhìn liền yêu anh.
Tiêu Lạc ngồi xuống cạnh cửa sổ, một người uống rượu.
Hồi tưởng lại ngày đó cùng Y Y yêu nhau.
Lại đột nhiên cảm thấy ngực đau quá.
Trên thế giới chuyện tình đều là không như theo ý muốn của con người sao?
Tại sao không thể cùng người yêu của mình cùng nhau đi đến cuối đời?
Thời điểm Tiêu Lạc đang suy nghĩ, là bởi vì mình quá yếu ư, không đủ mạnh mẽ, cho nên không thể bảo vệ người mình yêu .
Nhưng, Y Y tại sao lại không để ý tới mình.
Không phải nói mọi người yêu nhau trái tim luôn hướng về nhau sao?
Mỗi khi nhớ tới đoạn ngắn ngủi cùng Y Y hôn nhau.
Những mảnh vụn ký ức kia giống như rễ cắm thật sâu ở bên trong đầu óc mình.
Thỉnh thoảng lại nhảy ra.
Môi của của cô ấy mềm mại, mỗi lần chạm vào cũng sẽ cẩn thận sợ làm hư.
Lưỡi của cô ấy linh hoạt, mặc dù không hiểu thế nào di động, cũng làm cho lòng người hỗn độn.
Tiêu Lạc cười khổ nhớ lại tất cả.
Bất tri bất giác uống xong ba bình rượu mạnh.
Hiện tại, đầu có chút choáng váng.
Nguyễn Lâm Tịch ở trong phòng thật sự là buồn bực không chịu nổi, mở cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài hóng mát một chút.
Thời điểm tới phòng khách, đột nhiên nghe được âm thanh chai rượu ngã xuống đất.