Hàn Giang Đình vừa nói ra những lời này, Ngũ Y Y mới hiểu hai chuyện này có liên quan với nhau.
"Thì ra cậu đang để ý đến hội trưởng của xã đoàn võ thuật?"
Ngũ Y Y khinh thường nhìn Hàn Giang Đình, một bộ chỉ vào cơ thể anh, thế nào xứng với bề ngoài của hội trưởng người ta.
"Này này, người kia vẻ mặt như vậy là sao, xem thường mình chứ gì?"
Hàn Giang Đình nhìn ra Ngũ Y Y đối với mình khi dễ, rất bị đả kích.
"Này, chỉ là, mình làm sao có thể theo đuổi cô ấy đây?"
Hàn Giang Đình lập tức cúi đầu xuống.
"Cậu đừng nói như vậy, cậu xem cậu một chút, dáng dấp cũng coi như đẹp trai, mặc dù có chút gượng ép. Chính là chỗ này thể chất, chậc chậc, quá yếu!"
Ngũ Y Y lắc đầu một cái, bộ dáng bóp cổ tay.
"Y Y, mình không có như vậy. Mặc dù ở trường mình học không tốt, nhưng, cái này cũng không đại biểu mình không thể thổ lộ."
"Ha ha ha, họ Hàn . Thì ra là như vậy, mình nghĩ cậu vì sao mất mác như vậy, giống như cùng xương đánh cây hồng. Thì ra là ở trường học cùng người ta đến gần, người ta không để ý tới cậu a."
"Ngũ Y Y, cậu cười cái gì! Mình đó là nhất thời dùng sai chiến lược, mình...mình còn có cơ hội!"
Hàn Giang Đình thấy Ngũ Y Y nhạo báng bộ dáng của mình, thế nên cà lăm nói.
"Mình chỉ cho cậu cách này!" Ngũ Y Y cười nói.
"Cách gì, cách gì?"
Hàn Giang Đình vừa nghe có cách, hai mắt bắt đầu lập tức sáng lên.
"Tham gia xã đoàn võ thuật!"
"Cái gì? Cậu bảo bản thiếu gia tham gia xã đoàn võ thuật?"
Hàn Giang Đình nghe Ngũ Y Y chỉ cách này, tức giận mắt trợn trắng.
"Thế nào, cậu Hàn đại thiếu gia thân thể ngàn vàng, không thể dập đầu sao!"
Ngũ Y Y liếc anh một cái, tiếp tục ăn cơm của mình.
"Không có biện pháp khác sao?"
Hàn Giang Đình nhất thời thành Lâm Đại Ngọc, một bên ưu sầu.
"Cậu bây giờ cơ hội đến gần hội trưởng người ta cũng không có, còn nói gì theo đuổi. Muốn đến gần cô ấy, biện pháp duy nhất chính là tham gia xã đoàn võ thuật. Mình sẽ hại cậu sao, hơn nữa, xem bộ dáng yếu đuối của cậu này, không rèn luyện, đoán chừng Phi Đoạt cũng là sẽ không cần cậu."
Ngũ Y Y dọa Hàn Giang Đình, trực tiếp đem Hoắc Phi Đoạt mang đi ra.
"Cái gì? Sư phụ mình? Này! Mình sao lại khổ như vậy!"
Hàn Giang Đình giống như thím Tường Lâm nhập vào, oán niệm lên bốn phía.
Ngũ Y Y đang ăn vui vẻ, đột nhiên, Hàn Giang Đình vỗ bàn một cái, đứng lên, bị sợ Ngũ Y Y thiếu chút nữa bị nghẹn!
"Làm gì vậy, không thấy mình đang ăn cơm sao?"
Ngũ Y Y bất mãn nói.
"Mình quyết định, vì theo đuổi cô gái mà lòng mình yêu, cùng lấy được kính yêu của sư phụ mình. Mình, Hàn Giang Đình, quyết định tham gia xã đoàn võ thuật, còn có Ngũ Y Y."
Lời thề trước mặt, Ngũ Y Y coi như là nghe rõ, nhưng mà câu phía sau kia là có ý gì?
"Cái gì gọi là còn có Ngũ Y Y?"
"Chính là cậu cùng mình tham gia xã đoàn võ thuật."
"Tại sao! Con bà nó, vì sao muốn mình cùng tham gia xã đoàn võ thuật với cậu!"
Ngũ Y Y nghe xong lời này, lập tức đặt xuống chiếc đũa.
"Cậu có phải bạn bè hay không...anh em cậu gặp nạn không phải giúp một tay sao? Không biết lo lắng cho bạn cùng lớp, lòng dạ rắn độc!"
"Dừng một chút, đây không phải là chuyện của cậu sao? Kéo mình vào làm gì, mình nhiều lắm là coi là một mưu sĩ, ngươi có thấy mưu sĩ nào ra sân đánh giặc không?"
Ngũ Y Y thật sự là không chịu nổi cái tên Hàn Giang Đình này, thế nào ngay cả mình cũng không thể may mắn thoát khỏi.