Xong rồi xong rồi, lần này thật xong rồi. Nói xấu phụ nữ của sư phụ bị nghe được, thật là xui xẻo.
Gương mặt tuấn tú của Hàn Giang Đình biến thành quả hồng bị móp méo.
Ngũ Y Y nghe được giãn cốt mắt liền sáng lên.
"Phi Đoạt, anh thật tuyệt vời, nên đem cái tên chết tiệt kia dạy dỗ một phen."
Ngũ Y Y tay nhỏ bé nắm thành đấm, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.
Trên cái thế giới này có hay không người bạn như thế!
Hoắc Phi Đoạt lập tức nhào tới, bắt được móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y đang lộn xộn.
Cười xấu xa nhìn cô nói: "Anh nghĩ em cũng nên bị dạy dỗ!"
Sau hình ảnh, cấm trẻ nhỏ quan sát!
"Giang Đình, anh nhanh lên một chút!"
Nguyễn Lâm Tịch cười quay đầu, thấy đầu Hàn Giang Đình đầy mồ hôi cố hết sức bò lên trên, nhẹ nhàng bật cười.
"Này! Hàn Giang Đình, tôi nói anh đến có phải đàn ông hay không, nam sinh! Còn, còn không bằng nữ sinh hai chúng tôi!"
Đi ở giữa Ngũ Y Y mặc dù cũng mệt thở không nổi, nhưng cười nhạo Hàn Giang Đình mà nói vẫn rất có hơi sức.
"Ngũ, Ngũ Y Y. . . . . . Hừm. . . . . . Cái con nhóc chết tiệt nhà cậu, chờ mình đi lên, cậu...cậu, cậu chờ đó!"
Hàn Giang Đình chống nạnh đứng ở phía dưới, lời đều nói không hoàn chỉnh.
Ba người này bây giờ lên núi, không sai, đây đều là chủ kiến của kẻ đang bò ở phía dưới kia.
Vốn là nghĩ muốn ở trước mặt người ta biểu hiện tốt một chút.
Nhưng không ngờ, Nguyễn Lâm tịch cũng leo nhanh nhất, thậm chí ngay cả Ngũ Y Y cũng leo nhanh hơn cả Hàn Giang Đình.
Thể diện vứt xuống nhà bà ngoại rồi.
Nguyễn Lâm Tịch là người luyện võ, nếu như ngay cả điểm này thể lực cũng không có, như vậy ban đầu công việc trông coi Âu Dương Chấn Đình khẳng định cũng sẽ không giao cho cô.
"Y Y, cô có được hay không, có muốn hay không tôi kéo cô một cái?"
Nguyễn Lâm Tịch đi xuống một đoạn, hướng Ngũ Y Y vươn tay.
Ngũ Y Y ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Lâm Tịch híp mắt cười.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tóc của cô, chiếu rọi cô giống như đang tỏa sáng.
Ngũ Y Y cũng mỉm cười duỗi tay hướng Nguyễn Lâm Tịch.
Hai cô gái tay cầm tay leo lên trên , lưu lại Hàn Giang Đình một đại nam sinh ở phía sau.
Trong lòng còn không ngừng mắng mình ngu xuẩn, thế nào cố tình muốn thời điểm này tới leo núi đấy.
Còn có Ngũ Y Y cái con nhóc chết tiệt này, lại dám bỏ mặt mình.
Ba người thật vất vả đi lên đỉnh núi, ngoài Nguyễn Lâm Tịch trán có một chút xíu mồ hôi ở ngoài, những thứ khác hai người đều hoàn toàn không thấy hình tượng ngã từ trên đỉnh núi xuống.
"Woa, không khí trên đỉnh núi thật trong lành!" Ngũ Y Y hít vào một hơi thật dài.
Cảm giác không khí trong lành tiến vào đến trong phổi, giống như đem những thứ bụi bẩn bị rửa sạch.
Nguyễn Lâm Tịch cũng từng ngụm từng ngụm mà hô hấp không khí trên đỉnh núi này, cảm giác rất thoải mái.
Chỉ là lúc này, lại đột nhiên nhớ đến Tiêu Lạc.
Đã lâu không gặp, không biết anh bây giờ đang ở làm cái gì.
Nguyễn Lâm Tịch bất giác ngây ngẩn một hồi, mới đột nhiên ý thức được mình giống như luống cuống.
Cũng may Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình hai người còn đắm chìm trong niềm vui thú.
Ba người đứng ở trên núi cao quan sát cả thành thị.
Lúc ở đó thì cảm thấy nó lớn đến mức nào.
Nhưng là bây giờ xem ra, tòa thành thị này thật rất nhỏ bé.
Một tòa như vậy phồn hoa đô thị ồn ào, mỗi ngày có bao nhiêu thăng trầm diễn ra ở nơi đây.
Mà bọn họ, chỉ là hôm nay là vai chính trong chuyện xưa mà thôi mà thôi.