Đột nhiên sự yên tĩnh bị phá vỡ, ba người quay đầu lại nhìn.
Phát hiện một đống người gần hai mươi, ba mươi người.
Một người trong đó có mái tóc vàng hình như là cầm đầu của bọn họ, lớn tiếng chửi mắng : "Các người con mẹ nó là ai, dám đến địa bàn của ông? Không cho tiền trà, giống như nói sao?"
Ngũ Y Y nghe xong lời này, dĩ nhiên đầu tiên không muốn.
Đứng ra nói: "Cái người đầu tóc vàng này là ai? Nơi này là nhà của anh sao?"
Tên tóc vàng vừa nhìn cô nhóc này dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn hung hãn không được, lập tức bốc lửa.
"Cái con nhóc này không có mắt sao? Hãy bớt nhiều lời đi, đưa di động ví tiền đồng hồ đeo tay để lại."
Nói xong liếc hai người kia một cái.
Một cô gái cao gầy, xem ra không tạo uy hiếp gì.
Một người khác là nam sinh, quả thật chính là cái bình hoa, đoán chừng leo lên ngọn núi này cũng đã để cho cậu không có khí lực.
Trước mắt cái con nhóc này càng thêm không cần lo lắng.
"Lão đại, ta xem con nhóc này dáng dấp cũng không tệ lắm, bằng không. . . . . ."
"Này còn cần mày nói nhảm!"
Tên tóc vàng la mắng thuộc hạ, còn mình quan sát Ngũ y Y một lần nữa.
Không sai, dáng dấp con nhóc này da mịn thịt mềm.
Nhưng vòng qua Ngũ Y Y, lại hướng nhìn cô gái ở phía sau.
Cũng dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, vóc người cũng rất xuất chúng.
"Ồ, hai người đều là mỹ nhân. Xem ra dù có lại tiền, hôm nay các người cũng phải bồi cho đại gia rồi."
Tên tóc vàng cười một tiếng, miệng lộ ra răng vàng khè, cực kỳ ghê tởm.
"Cái tên tóc vàng này, lá gan cũng không nhỏ. Không biết Hoắc Phi Đoạt sao?"
Ngũ Y Y nghĩ tình huống không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui vội vàng đem tên Hoắc Phi Đoạt nói ra.
Quả nhiên, tên tóc vàng này vừa nghe ba chữ Hoắc Phi Đoạt, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng mà hắn rất nhanh lại nhích tới gần Ngũ Y Y, mở miệng lớn nói: "Hoắc Phi Đoạt? Hừ, cô cái con nhóc này cũng dám nói tên tuổi Hoắc Phi Đoạt? Nghĩ làm tôi sợ?"
"Anh ấy làm sao sẽ hù dọa được anh, Hoắc Phi Đoạt là sư phụ của tôi!"
Hàn Giang Đình cũng đứng dậy.
"Ôi Chao, các ngươi nghĩ làm tôi sợ sao? Hoắc Phi Đoạt là ai còn cần các người nói sao? Đừng nói nhảm tôi, nhanh lên một chút đem tiền ra đây, các gái ở lại, cậu cút đi! Nếu không. . . . . ."
Tên tóc vàng nhe răng, bộ dáng kia cực kỳ xấu xí!
"Tôi nghĩ, các người bớt nói nhảm đi!"
Chỉ nghe Nguyễn Lâm Tịch một tiếng quát lớn, liền bay người lên đá đem tên tóc vàng hất tung trên mặt đất.
Phía sau tất cả côn đồ giật mình, không khỏi lui về phía sau.
Nhưng là rất nhanh, bọn chúng liền khôi phục ý thức.
Gào thét vọt lên.
Nguyễn Lâm Tịch lại không thối lui chút nào, một tay thế nhưng xách lên một tên côn đồ nhỏ, hơi sức lớn đến đáng sợ.
Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình cũng là bị động tác Nguyễn Lâm Tịch dọa sợ.
"Hàn Giang Đình, cậu còn đứng ngây đó làm gì? Cậu không phải là đàn ông sao?"
Ngũ Y Y kích động hô lên, đẩy Hàn Giang Đình.
Mặc dù nói thời điểm leo núi đã lãng phí một lượng lớn thể lực của anh, nhưng bây giờ cô gái mình thích cùng Ngũ Y Y đang gặp nguy hiểm trước mắt, anh tại sao có thể lùi bước.
Hàn Giang Đình cũng vọt tới đám người côn đồ kia, rất nhanh bị người bao vây rồi.
Ngũ Y Y đứng một bên không biết làm sao.
Muốn cô cùng những tên côn đồ kia liều mạng sao? Được rồi, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Giang Đình cùng Lâm Tịch đều ở đây bảo vệ mình.
Ngũ Y Y nhặt lên một tảng đá liền ném sau lưng tên côn đồ đối diện mình.
Không ngờ tảng đá còn chưa có đụng tới người kia, đã rơi xuống đất.