Đôi tay Ngũ Y Y nắm quyền, giống như như kẻ giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.
"Cô gái nhỏ kia về sau nhờ nữ hiệp chăm sóc rồi !"
Bộ dáng đáng yêu của Ngũ Y Y chọc cười Nguyễn Lâm Tịch.
Ba người không dám ở lại lâu, nói không chừng đám lưu manh kia sẽ quay trở lại, vẫn là tranh thủ thời gian bây giờ xuống núi thôi.
Hàn Giang Đình dọc đường xúi giục Ngũ Y Y: "Y Y, cậu trở về nhất định phải nói cho sư phụ mình biết chúng ta hôm nay gặp phải chuyện này. Uy danh của sư phụ sẽ làm cho đám lưu manh kia kinh sợ. . . . . ."
Nói cái gì, Ngũ Y Y chỉ cảm bên tai quả thật ầm ĩ, thật muốn tìm đồ chặn lại cái miệng của anh.
Nguyễn Lâm Tịch vẫn cười yếu ớt không nói.
Trong lòng cũng đang suy nghĩ, hôm nay Ngũ Y Y nhắc tới một người, Hoắc Phi Đoạt.
Chẳng lẽ chính là người chủ cũ trước đây của mình sao?
Hiện tại sao anh ta chính là người bên cạnh Ngũ Y Y sao?
Trên thế giới này duyên phận thật là kỳ diệu.
"Lâm Tịch, tôi đưa cô về nhà!"
Hàn Giang Đình mặc dù toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không đau, nhưng vẫn là muốn ở trước mặt Nguyễn Lâm Tịch giữ vững tốt phong độ.
Mặc dù hôm nay ở trước mặt cô thể diện mất sạch rồi, thế nhưng để cho cô một cô gái đánh đám lưu manh cứu mình, thực sự muốn nghĩ cũng cảm thấy đỏ mặt.
Ngũ Y Y dĩ nhiên là nhìn ra, Hàn Giang Đình không ngừng nháy mắt với mình.
Ngũ Y Y không muỗn làm kỳ đà cản mũi.
"Các người không cần lo cho tôi, tôi đứng trước cửa quán cà phê kia chờ là được rồi, Phi Đoạt lập tức lái xe tới đón tôi."
Ngũ Y Y vẫy tay, cười hì hì nói.
Hàn Giang Đình nhìn cô một cái, ý là: làm rất tốt! Thua thiệt cho cậu còn biết nhìn sắc mặt!
Trên xe, Hàn Giang Đình lần đầu tiên cùng Nguyễn Lâm Tịch chung một chỗ, cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, đừng nói chi là nói chuyện với cô.
Đôi tay nắm chặt tay lái, mắt nhìn chằm chằm trước mặt, ngay cả ánh mắt cũng không dám ở trên người cô quét qua.
"Giang Đình?"
Nguyễn Lâm Tịch mở miệng trước đánh vỡ không khí lúng túng.
"À? Cái gì? Cô kêu tôi sao?"
Hàn Giang Đình đang căng thẳng, đột nhiên bị gọi như vậy, có chút mất hồn.
"Ha ha. . . . . ."
Nguyễn Lâm Tịch khẽ cười hai tiếng.
Hàn Giang Đình thầm mắng mình vô dụng, bình thường thủ đoạn tán gái như thế nào cũng không dùng tới cơ chứ?
Tại sao ở trước mặt cô mình sẽ khẩn trương như thế, một chút mùi vị đàn ông cũng không có!
"Anh khẩn trương như vậy sao?"
Không ngờ Nguyễn Lâm Tịch sẽ hỏi trực tiếp như vậy, Hàn Giang Đình thiếu chút đem xe đâm vào chiếc xe đối diện phía trước.
"Này, cái đó, không có! Không, có một chút!"
Hàn Giang Đình cà lăm nói.
Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên xoay đầu lại hỏi một câu thiếu chút nữa khiến Hàn Giang Đình trào máu.
"Anh thích tôi sao?"
Cô gái này từ tinh cầu nào tới vậy, sao lại hỏi trực tiếp như vậy?
Hàn Giang Đình bị hỏi quẹo cua ngay sang bên ngừng lại, còn suýt nữa đụng vào biển quảng cáo ven đường.
Hàn Giang Đình giật mình quay đầu nhìn về phía Nguyễn Lâm Tịch, không ngờ một nụ hôn đã đặt lên môi mình.
Hàn Giang Đình hoàn toàn ngu!
"A Trung, lên núi Nam Sơn, tất cả đều dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!"
Hoắc Phi Đoạt cố gắng kềm chế mình sắp điên cuồng hét lên.
Cô nhóc này sao lại như vậy, sao lại làm cho người ta lo lắng.
Lần đầu tiên để cô ra ngoài đi chơi, liền bị người ta khi dễ thành ra như vậy.
Vốn là không có chuyện gì có thể làm cho lửa giận Hoắc Phi Đoạt nổi lên dễ dàng như vậy bởi vì cô nhóc này mà hai quả đấm nắm chặt.
"Ôi chao, bọn họ cũng bị đánh chạy. Anh...anh không cần cho người đi dọn dẹp bọn họ."