"Ôi, bọn họ đều chạy rồi. Anh, anh không cần xử lý bọn họ nữa."
Hôm nay Ngũ Y Y còn nói giúp cho đám lưu manh phách lối kia.
"Em nhìn cánh tay của em đi." Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nâng cánh tay của Ngũ Y Y lên.
Trên là dan trắng nõn bị trầy xước, nhìn vào làm cho người khác hơi sợ hãi.
Nhưng nếu Hoắc Phi Đoạt không nói, chắc là Ngũ Y Y cũng không để ý đến.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, vừa nghe cô miêu tả lại hình ảnh kinh thiên động địa lúc nãy.
Tuy động tác trên tay của Hoắc Phi Đoạt không thay đổi, nhưng trong lòng anh hơi thắc mắc.
Dựa vào chi tiết Ngũ Y Y miêu tả, cô gái Nguyễn Lâm Tịch kia chắc chắn sử dụng chiêu thức tiếp cận trong chiến đấu.
Rốt cuộc, Nguyễn Lâm Tịch là ai?
Hàn Giang Đình về đến nhà đầu óc vẫn trống rỗng.
Ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, mới kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Nguyễn Lâm Tịch chủ động hôn mình, vậy chứng tỏ cô ấy đã đồng ý hẹn họ với mình rồi không?
Hàn Giang Đình rất vui, cậu ta lấy điện thoại ra gọi cho Ngũ Y Y, nhưng nhanh chóng dập máy.
Không được, lần trước sư phụ đã tức giận, cắt đứt sự rèn luyện với anh chính là khi làm bao cát cho anh.
Hàn Giang Đình nhớ đến Hoắc Phi Đoạt dùng lý do chính đáng tràn đầy kinh nghiệm nói không lý do gì phải sợ sệt.
Nhưng làm sao để tìm ai chia vui chuyện tình cảm với mình đây?
Không ai biết cậu ta thích Nguyễn Lâm Tịch cỡ nào, gần như lần đầu tiên khi nhìn thấy cô trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường học, cậu ta đã thích cô.
Trước giờ chỉ có cô là cậu ta không thể theo đuổi được, cô không để ý đến cậu ta, không nhận quà do cậu ta tặng.
Nhưng ngay lúc cậu ta nghĩ rằng không có bất kỳ cơ hội nào, cô lại mở ra cánh cửa vì cậu ta.
Cô gái này, đúng như lời Han Giang Đình nói, đúng là hấp dẫn trí mạng.
Hàn Giang Đình nhảy vào bồn tắm nước lạnh lớn, có lẽ chỉ có như vậy cậu ta mới có thể ổn định lại trái tim đang nóng hổi của mình.
Nguyễn Lâm Tịch ngồi trên chiếc giường nhỏ.
Nghĩ đến một màn vừa rồi, xem ra chàng trai này thật lòng thích mình.
Nhưng thật xin lỗi, cô đều có mục đích.
Hôm nay Tiêu Lạc không gọi điện thoại đến, chỉ gửi một tin nhắn: "Thời tiết lạnh, nhớ giữ ấm."
Vành mắt của Nguyễn Lâm Tịch đỏ hoe.
Anh ấy đang quan tâm đến mình, có vậy anh ấy có cảm giác đối với mình rồi không?
Không, không, không thể nào. Có lẽ anh ấy chỉ tùy tiện nói thôi.
Từ trước đến giờ Nguyễn Lâm Tịch luôn là một người kiên cường và quyết đoán, chưa bao giờ có chuyện gì mà cô do dự thiếu quyết đoán như thế.
Đơn giản là vì người tên Tiêu Lạc kia.
Mới có thể khiến cô lao tâm lao lực mà suy đoán suy nghĩ của anh ta.
... ...... ...... ...... ...... ...
Hoắc Phi Đoạt nhìn vết xước trên tay của Ngũ Y Y thì cực kỳ đau lòng.
Vốn muốn hung hăng dạy dỗ cô một chút.
Không có việc gì lại chạy lung tung làm gì.
Khi nhìn thấy bộ dạng ngủ mê man nằm trong lòng mình thì trong lòng lại mềm nhũn ra.
Cô bé này trở thành mối uy hiếp lớn nhất đối với Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng anh chấp nhận, để cô trở thành một người của mình mà không ai có thể chạm vào.
Nhớ đến hành động vừa rồi của Âu Dương Chân Đình. Hoắc Phi Đoạt cũng không sợ lắm, ngược lại anh rất mong đợi.
Mong đợi lão già kia lại thất bại như lần trước.
Đấu với anh, anh vô cùng vui vẻ.
Nhưng nếu ông ta dám chạm vào bảo bối trong lòng mình. Hoắc Phi Đoạt cũng không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.