Ở trước mắt của cô, là một cánh đồng cỏ rất lớn, phía trên có rất nhiều con ngựa chạy, còn có rất nhiều người đang cởi ngựa.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn sang Hàn Giang Đình.
Vừa đúng bắt gặp anh mỉm cười nhìn về phía mình.
Trong lòng Nguyễn Lâm Tịch khẽ động, thậm chí có chút xấu hổ quay mặt đi.
Hàn Giang Đình bị cô nhìn có chút ngượng ngùng.
Ho nhẹ hai tiếng che giấu bối rối của mình.
Sau đó nói: "Như thế nào Lâm Tịch, nơi này cũng không tệ lắm phải không! Đừng ngẩn ra như vậy, chúng ta mau đi thay quần áo đi!"
Nguyễn Lâm Tịch nghi ngờ: "Thay quần áo?"
"Đúng vậy, cởi ngựa phải thay quần áo chuyên dụng chứ, đi thôi!"
Hàn Giang Đình dịu dàng cười, dắt tay của cô.
Nhất thời Hàn Giang Đình cảm giác có một dòng điện mãnh liệt từ tay Nguyễn Lâm Tịch truyền tới tay của mình.
Sau đó lại truyền khắp toàn thân, làm lòng anh thiếu chút nữa bị tê dại.
Nguyễn Lâm Tịch cũng không nghĩ đến Hàn Giang Đình có thể nhanh như vậy liền cầm tay của mình, cũng cả kinh, nhưng rất nhanh, nàng liền vui vẻ đón nhận.
Lại nói, Nguyễn Lâm Tịch cũng có một chút khác thường .
Từ nhỏ đến lớn, không có bé trai nào cầm lấy tay của mình .
Nguyễn Lâm Tịch ở trong lòng nghĩ, thì ra là cầm tay là như vậy.
Sau đó lại nghĩ, mặc dù mình đã cùng Tiêu Lạc đi tới bước kia, nhưng tay, cũng không có cơ hội cầm.
Sợ rằng, vĩnh viễn sẽ không cầm lấy.
Nghĩ tới những thứ này, lòng Nguyễn Lâm Tịch bắt đầu có chút đau.
Nhưng cái loại cảm giác đau đớn đó, lại được tay Hàn Giang Đình vỗ về.