Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Tại sao là em, tại sao em là người phải chịu căn bệnh này.
Nếu như tôi thì tốt rồi, em sẽ chăm sóc cho tôi thật tốt, nhất định sẽ không để cho tôi chết.
Nhưng cố tình là em, tôi sẽ không quan tâm em, như vậy sẽ không chăm sóc em, tôi sợ!
Những lời độc thoại trong lòng này, Cố Tại Viễn không biết suy nghĩ bao nhiêu lần.
Mỗi một lần cũng làm cho tim của anh càng đau đớn hơn một phần.
Cố Tại Viễn lẳng lặng nhìn Thẩm Mặc Nhiên, không biết nên nói với cô như thế nào cho tốt.
Dù mình có phát ra tính khí lớn như thế nào?
Thẩm Mặc Nhiên nhìn quyển vở của mình bị anh vứt bỏ, cũng không giận, cũng không tức.
Làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lòng của cô không phải là không biết, mình nhất định là bị một loại bệnh nào đó rất đáng sợ.
Nhưng, không thể bệnh được, không thể ngã bệnh nằm ở đây.
Ba vẫn chờ mình đi chăm sóc, còn nữa, còn có người đàn ông trước mắt này.
Bọn họ đều cần mình.
"Buông tôi ra, các người buông tôi ra!" Ngũ Y Y liều mạng giùng giằng, dùng hết sức gào thét.
Nhưng hình như không người nào dám đến gần chiếc xe kia.
Không được không được, không thể bị bọn họ kéo lên xe, những người này rốt cuộc là ai, bọn họ bắt mình rốt cuộc muốn làm gì?
Ngũ Y Y suy nghĩ chạy nhanh, cô nhất định phải kiên trì chờ Hàn Giang Đình trở lại.
Nhưng cái tên ngu ngốc kia mua nước uống ở đâu, thế nào lại lâu như vậy.
Một cô gái bé nhỏ, làm sao có thể ngăn cản được mấy tên vạm vỡ.
Giãy giụa mấy cái, Ngũ Y Y liền bị kéo lên xe.
Dĩ nhiên, là ở dưới con mắt của mọi người.
Hàn Giang Đình mắt thấy Ngũ Y Y bị những người kia kéo lên xe, trong tay nước uống "Bịch" một tiếng rơi trên mặt đất.
"Buông cô ấy ra, các người là ai?"
Hàn Giang Đình cơ hồ là đang dùng tính mạng chạy, hắn thật chặt đuổi theo chiếc xe phía sau.
"Tăng tốc!"
Người ngồi trên ghế lái phụ nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.
Nếu như chân có thể đuổi theo xe hơi bốn bánh, như vậy, xe hơi phát minh có lẽ cũng đã không có ý nghĩa gì rồi.
Hàn Giang Đình nhất thời kinh ngạc cùng rối loạn, anh không biết nên làm như thế nào cho phải.
Còn kém một chút nữa, chỉ kém một chút nữa, Y Y cũng sẽ không bị người khác kéo đi.
Nếu như không phải là lúc mua nước uống bà chủ không có tiền lẻ, nếu như mình đi nhanh một chút nữa, như vậy, như vậy. . . . . .
Thế nhưng thế giới rất tàn khốc, nó căn bản không có bán thuốc hối hận!
Hàn Giang Đình dù thế có hối hận thế nào, cũng chỉ là phí công.
Làm thế nào làm thế nào! Chiếc xe kia càng lúc càng xa.
Sư phụ! Đúng rồi, phải nhanh thông báo cho sư phụ.
"Hả? Tại sao là tên nhóc này!"
A Trung nhìn trên điện thoại di động hiển thị tên, nhíu mày một cái.
Cái tên này giống như thuốc cao bôi trên da chẳng lẽ muốn cầu xin anh dạy cho võ công?
Hừ! Lão đại không để ý tới cậu, liền bắt đầu bám lấy tôi?
A Trung nhấn tắt điện thoại, trong lòng suy nghĩ, tên nhóc chết tiệt, ta phải quan sát cậu có thành ý hay không.
"Con mẹ nó! Tại sao lại cúp điện thoại!"
Hàn Giang Đình cơ hồ là đang nổi nóng, nổi điên lại nhấn điện thoại một lần nữa.
A Trung lấy điện thoại di động ra, cười cười, nhấn phím kết nối.
"Này! Sư phụ tôi ở đâu? Hoắc Phi Đoạt ở đâu?"
Hàn Giang Đình giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, kích động âm thanh truyền tới trong lỗ tai A Trung bên đầu điện thoại bên kia.
A Trung cũng không phải người ngu, dù có là cá heo ngốc, đi theo Hoắc Phi Đoạt nhiều năm như vậy, cũng sẽ biến thành một con hầu tinh.
Tên nhóc này bình thường miệng như vậy ngọt, hôm nay âm thanh không đúng, lại gọi thẳng tên lão đại, nhất định là có chuyện gì xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.