Hoắc Phi Đoạt bước vài bước đã đến cạnh ô tô, đem Ngũ Y Y nhét vào trong xe.
Sợ Ngũ Y Y nhân cơ hội nhảy xuống xe chạy trốn, Hoắc Phi Đoạt không nói gì thêm, nhanh chóng lên xe, ngồi cạnh Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ngồi trong xe chỉnh lại mái tóc rối, vuốt thẳng đồng phục.
Hàn Giang Đình chậm chạp giật mình tỉnh táo, giống như con vịt, chạy lạch bạch lạch bạch tới, gõ lên cửa xe, điên cuồng nói, "Cho mình đi với, nhất định phải cho mình theo a, bỏ lại mình thật là đáng xấu hổ!"
Ngũ Y Y hạ cửa xe xuống, cùng Hàn Giang Đình mặt đối mặt, "Giang Đình, đừng ầm ĩ nữa, mình là đi làm việc, làm người hầu, kiếm tiền, kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho cậu nha."
"Mình cũng muốn đi, mình cũng muốn làm việc! Mình cũng sẽ làm việc, mình có thể giúp làm nhanh hơn a."
Ngũ Y Y chịu không được, chuyển mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, cầu tình, "Chú.... cho Hàn Giang Đình đi cùng được không, hai chúng tôi làm việc cực kỳ ăn ý, có thể cùng làm cho chú, đương nhiên, cậu ta không cần nhận lương, cậu ta làm miễn phí, có được hay không?"
Ăn ý? Em với tên nhóc xấu xí đó cực kỳ ăn ý?
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng ra lệnh, "Lái xe. Tăng tốc."
Không chỉ có lái xe, còn phải tăng tốc.
Ngũ Y Y trố mắt nhìn, chiếc xe đã vù một cái chạy đi.
Để lại Hàn Giang Đình tức giận đến giậm chân, "Ai nha, người ta muốn cùng sư phụ có cơ hội ở chung, lúc nào ta mới có thể học được một thân võ công lợi hại a."
Hàn Giang Đình quay người lại, rõ ràng nhìn thấy một người quái dị đang mở ô tô của anh, anh hoảng hốt kêu lên, "Này! Cái người kia! Làm gì đó hả? Không được làm loạn xe tôi!"
Ngũ Y Y ngồi trên xe, đột nhiên nhớ đến, không biết vết thương sau lưng Tiêu Lạc như thế nào rồi.
Hôm nay cả ngày rối loạn, vẫn chưa nhắn tin nào, mình thật là đầu củ cải! Tự khinh bỉ a.
Ngũ Y Y lấy điện thoại di động, bắt đầu nhắn tin cho Tiêu Lạc.
"Lưng anh như thế nào rồi? Tốt hơn nhiều không? Cảm ơn anh."
Suy nghĩ đến đôi mắt dịu dàng của Tiêu Lạc, trái tim Ngũ Y Y không khỏi bối rối.
Ai nha, mình làm sao vậy a, sao trong lòng lại loạn như vậy?
Tiêu Lạc, là em trai của Tiêu Mai, là chú nhỏ trên danh nghĩa của mình, không cùng vai vế a, không cần nghĩ lung tung nữa.
Ngũ Y Y nghĩ như vậy, liền nhịn không được giơ tay tự vỗ đầu mình, làm cho Hoắc Phi Đoạt chú ý.
Hả?!
Nha đầu kia nhắn tin cho Tiêu Lạc?
Hoắc Phi Đoạt híp híp mắt, ngắm Ngũ Y Y một chút.
Nha đầu kia, vì nhắn tin cho Tiêu Lạc, làm cho cô lo âu, nhíu chặt mày, biểu tình liên tục biến đổi.
Ngũ y Y đang muốn gửi tin nhắn đi, điện thoại lại bị người khác cướp mất.
"Ai!"
Ngũ Y Y giương mắt, điện thoại đang ở trong tay Hoắc Phi Đoạt, "Ai nha, chú, chú lấy điện thoại của tôi làm gì, tôi đang vội a, chú trả lại tôi đi."
Khó khăn mới nhắn xong tin nhắn gửi cho Tiêu Lạc, còn chưa kịp gửi đi đâu!
Chú Hoắc này, sao lại phá rối lúc này.
Hoắc Phi Đoạt nhìn thoáng qua tin nhắn cho Tiêu Lạc, âm thầm cười gằn, tiện tay xóa tin nhắn, sau đó bắt đầu nhấn số.
Ngũ Y Y muốn lấy lại, Hoắc Phi Đoạt lại duỗi tay lên cao, Ngũ Y Y với thế nào cũng không tới.
"Ai nha, trả điện thoại lại cho tôi, chú! Chú muốn làm gì? Di động của tôi....."