Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 93: Có Muốn Tôi Giúp Em Mặc Thử Không 2



Ngũ Y Y trừng lớn hai mắt, nói lắp bắp: “Chú, chú, ngài điên rồi sao? Ngài dụi mắt nhìn kĩ giá tiền đó một chút nha, Hơn ba mươi nghìn, một cái ví nhỏ hơn ba mươi nghìn nha.”

Hoắc Phi Đoạt lơ đễnh: “Thích thì mua. Không cần nói giá tiền.”

Ngũ Y Y cong môi: “Thôi đi, đừng mơ tưởng.”

“Hả?” Hoắc Phi Đoạt khẽ nhíu đầu chân mày.

Ngũ Y Y khêu lông mi xinh đẹp: “Không mua đâu. Cái ví chú mua cho tôi, khẳng định là dính lông cừu thật, tiền này nhất định là muốn trừ vào tiền lương của tôi mà, tôi thiếu nợ chú tiền sửa xe, vậy có thể trả hết số tiền nợ sao? Không được.”

Hoắc Phi Đoạt không cãi nhau với Ngũ Y Y nữa, tự mình suy nghĩ: “Vậy thì không mua. Cô nhìn xem, những cái ví đắt tiền này, cái nào thiết kế đẹp nhât?”

Quả nhiên Ngũ Y Y bị lực chú ý hấp dẫn rồi, bắt đầu nghiêm túc so sánh những cái cặp tiền nhỏ đó, sau cùng nàng chỉ vào một cái nói: “Cái này vẫn tốt hơn một chút, hoa văn màu sắc đều đặc biệt.”

Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu: “Ừ, quả thật không tồi. Đi thôi.”

Hoắc Phi Đoạt kéo Ngũ Y Y đi vào bên trong, tay kia chỉ vào cái ví tiền đặc biệt ở hàng dưới tủ bày. Nhân viên hiểu ý lập tức cúi chào.

A Trung đi theo phía sau, vừa lấy thẻ ra vừa hỏi: “Hoắc tổng vừa ý cái nào?”

Nhân viên phục vụ đi đến chỗ Ngũ Y Y chỉ vào cái kia: “Là cái này.”

A Trung gật đầu “Được rồi, tôi chỉ có thể nói, Hoắc tổng ngài thật hào phóng.”

Hoắc Đại ca chưa từng hào phóng với người nào như vậy.

Trên thương trường, Hoắc Đại ca nổi tiếng khôn khéo gian xảo, dùng lông chim nhạn bay qua để hình dung thật không quá đáng.

Nhưng mà….

Vì sao Hoắc Đại ca tốt với Ngũ Y Y như vậy?

Thân là đàn ông, thân là người hầu, hắn đều phải ghen tị.

Một cái cặp tiền nhỏ, lại bảy mươi nghìn đồng.

Đời sau, hắn nên sinh con gái.

Dĩ nhiên, nếu đầu thai thành Đông Thi thì cũng không được.

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y nhỏ nhắn đi vào cửa hàng, giống như dẫn một đứa bé.

“Oa, cái đồng hồ kia thật không rẻ nha, Hàn Giang Đình có một cái, tên tiểu tử thối kia dám gạt tôi nói không đắt.”

“À, à, chú Hoắc, ngài mau nhìn, cái đó không phải là trên ti vi mới vừa quảng cáo sao? Ngoại hình của diễn viên quảng cáo đó như vậy.”

Ngũ Y Y líu ríu giống như một chú chim nhỏ đáng yêu.

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên rất thích cảm giác này.

Ôm thân hình nhỏ bé mũm mĩm của cô, có thể vuốt ve nhẹ nhàng lỗ tai trơn mềm của cô.

Hai người cùng nhau đi vào cửa hàng, nhìn đông, nhìn tây.

Loại cảm giác này…rất nhàn rỗi, rất ấm áp.

Hai người họ giống như là vợ chồng mới cưới.

Trên mặt anh tuấn phi phàm của Hoắc Phi Đoạt lộ ra nụ cười nhạt.

Theo thường lệ Hoắc Phi Đoạt xuất hiện vẫn gây sự chú ý cho rất nhiều khách hàng.

Có rất nhiều người phụ nữ lớn tuổi khác nhau đều rướn cổ nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.

Trời ạ, đây là anh đẹp trai nhà ai, đẹp trai, vóc dáng tốt như vậy, không cần nói, người đàn ông này ở trên giường khẳng định rất lợi hại.

Một đám phụ nữ lớn tuổi khóe miệng chảy nước miếng.

Đàn em bang phái phải xua đuổi những người phụ nữ si ngốc kia.

Đi vào một cửa hàng trang phục nữ, Hoắc Phi Đoạt nhìn thoáng qua, ừ, phong cách nơi này không tệ lắm, có vẻ áp phích, thế này mới thích hợp với người phụ nữ kia.

“Váy này thế nào? Xinh đẹp không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.