“Thật là đẹp mắt nha. Rất có khí chất của một công chúa.” Ngũ Y Y cười híp mắt đi tới, nhặt bảng giá lên xem, nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Nhanh chóng xoay người, kéo cánh tay Hoắc Phi Đoạt đi ra bên ngoài: “Không nhìn không nhìn, cái váy này đắt chết! áo đầm rách gì hả, hơn một nghìn. Thật là lừa bịp mà, cảm thấy khách hàng xem tiền như rác à. Đi thôi!”
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, kéo tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, kiên quyết kéo cô đi vào.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trên ghế salon lớn, nói với người bán hàng: “Áo đầm này, cho cô ấy thử xem.”
Ngũ Y Y nói to “Tôi không muốn mặc! Quá đắt! Không mặc.”
Hoắc Phi Đoạt cau mày “Ầm ĩ chết mất…Sao em và Tại Viễn đều lớn họng như nhau
vậy. Ngoan, đi thử đi.”
“Chú, quần áo này quá đắt, tôi không thử.”
“Đi mặc thử một chút. Cho dù mua, cũng không trừ từ tiền lương của em, đi được rồi chứ? Đi theo tôi ra ngoài, em không cần lo lắng cái ví tiền của em, cái này tôi mua cho em, sẽ không trừ vào tiền lương. Em yên tâm đi.”
Hoắc Phi Đoạt nhìn vạt áo Ngũ Y Y khoát tay bảo cô đi vào trong thử đồ thoải mái.
Ngũ Y Y vẫn không tình nguyện bĩu môi “Thật là, phải thử quần áo đắt tiền như vậy làm gì chứ, tôi không muốn mua quần áo, nhà của tôi có quần áo, có rất nhiều quần áo mà.”
Tuy rằng quần áo này rất cũ kỷ, đều là những thứ khi mẹ cô còn sống tiết kiệm tiền mua cho cô.
Cô chưa từng nói đến cuộc sống của cô bây giờ túng thiếu cỡ nào, căn bản không giống với cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư. Ngũ Phong Tập vô cùng hẹp hòi keo kiệt, cho cô tiền tiêu vặt rất ít, không bằng một đứa nhỏ bình thường. Ông tà là người tham lam, nên không muốn cho Y Y mua quần áo.
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa “Thế nào? Muốn tôi giúp em thay quần áo? Đúng không?”
Ách.
Nghe nói thế, Ngũ Y Y liền choáng váng.
Đổi một nụ cười tươi nói: “hắc hắc, chú, tôi lập tức đi vào trong thay liền.”
Xoay người, Ngũ Y Y lè lưỡi làm bộ mặt quỷ.
Mẹ ơi, thật không thể làm trái lệnh của chú Hoắc, nếu chọc hắn nóng nảy, đoán chừng hắn sẽ thay quần áo cho cô thật.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện lại cảnh tượng, Hoắc Phi Đoạt trong cơn giận dữ xé nát quần áo của cô, ôm cơ thể trơ trụi lạnh run của cô.
Ai da, đáng ghét, sao mình lại háo sắc như vậy, sao lại nghĩ đến những hình ảnh không sạch sẽ này?
Ngũ Y Y, cô thật xấu.
Ngũ Y Y được mấy người nhân viên phục vụ, lúc mặc cái váy kia đi ra, Hoắc Phi Đoạt đang nghe điện thoại.
Ngũ Y Y đứng ở trước gương sửa sang lại váy, buột miệng hỏi: “Chú, nhìn xem thế nào?”
Hoắc Phi Đoạt nghe tiếng quay đầu lại, nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Thật là đẹp!
Cô bé kia có làn da rất trắng, xương nhỏ nhắn, đúng là rất đáng yêu.
Cái ao đầm này giống như được làm theo số đo của cô, đột nhiên biến thành một tiểu công chúa hiền lành dịu dàng.
Trong điện thoại Hoắc Phi Đoạt vang lên tiếng Cô Tại Viễn phát điên; “Đại ca? Đại ca! Anh còn đó không? Còn nghe không? Này này này này….Tại sao không nói?
Ngũ Y Y quay một vòng, nhìn Hoắc Phi Đoạt cười một tiếng: “Kiểu dáng thế nào? Có phải tôi rất buồn cười hay không?
Nụ cười đáng yêu kia của Ngũ Y Y làm cả người Hoăc Phi Đoạt run lên như bị điện giật, trực tiếp cúp điện thoại ho khan một tiếng để làm giảm bớt sự kích động trong tim hắn, lạnh nhật nói; “Đẹp lắm, vô cùng hợp với em, lấy nó.”