Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 95: Có Muốn Tôi Giúp Em Mặc Thử Không 4



Con ngươi của Ngũ Y Y trợn muốn lồi ra, "Hả? Thật sự mua nó?!! Chú, nó mắc quá nha!"

Hoắc Phi Đoạt không để ý tới Ngũ Y Y, nhìn sơ qua những y phục khác, đơn giản chỉ vào, "Món đó, món đó, món đó, còn có còn có một số kia, giúp tôi đóng gói lại tất cả, đều lấy theo số đo cái cô ấy đang mặc".

Ngũ Y Y điên mất rồi, "Không phải đâu? Chú! Chú điên rồi sao? Tại sao mua nhiều y phục như vậy? Cái nhãn hiệu này đắt đến hổng giống ai á, không cần mua nhiều như vậy nha.”

Ngũ Y Y chạy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, bởi vì khiếp sợ, hai cánh tay ôm chầm lấy cả người của hắn, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa cằm vào ngực Hoắc Phi Đoạt, khẩn cầu nhìn người đàn ông trước mắt.

"Chú, làm ơn đi, đừng mua nhiều như vậy nha."

Hoắc Phi Đoạt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được cô gái nhỏ ôm, cúi đầu, cười nhẹ với Ngũ Y Y, mở ra môi mỏng khiêu gợi, bật hơi, "Dài dòng nữa, tôi liền tự tay giúp em mặc thử tất cả những y phục này”.

Ặc, được rồi.

Ngũ Y Y cắn môi một cái, cúi đầu.

Đột nhiên sau đó lại ngẩng đầu, một đầu ngón tay chỉ vào Hoắc Phi Đoạt, "Chú phải nói chắc chắn, tiền mua những món đồ này, không cho phép chú trừ vào trong tiền lương của tôi!"

Hoắc Phi Đoạt thấy buồn cười, "Em vẫn còn đang rối rắm vấn đề này hả, có muốn tôi thề với em không?"

Tiền mấy bộ y phục, người giàu nhất châu Á như hắn sẽ quan tâm sao? Cô gái nhỏ!

Thật đúng là đơn thuần đến đáng yêu.

Ngũ Y Y nghe vậy mới nhe răng mà cười, vui sướng còn mang theo vài phần ngượng ngùng dùng thân thể béo ụt ịt của mình cọ Hoắc Phi Đoạt, "Chú, ai nha, chú tốt với tôi như vậy, hào phóng như vậy, làm tôi thật không thể không biết xấu hổ a..., nhiều y phục đắt tiền như vậy, quá lãng phí."

Hoắc Phi Đoạt đẩy thân hình mềm mại của Ngũ Y Y ra, nhàn nhạt nói, "Không nên suy nghĩ nhiều, chỉ là vì để cho em an tâm làm việc mà thôi. Hơn nữa, thân là người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tôi, cũng không thể quá thấp kém."

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt dẫn trước bước chân đi ra ngoài.

Ngũ Y Y chau mặt.

Nghĩ thầm, thủ lĩnh hắc bang đúng là rất dễ dàng biến sắc mặt.

Mới vừa rồi còn giống như chúa cứu thế, hiện tại liền chê cô dơ bẩn, trực tiếp đẩy cô ra. Hừ hừ.

Người chủ này xem ra vô cùng khó khăn phục vụ.

Thật ra thì Hoắc Phi Đoạt vừa đi, vừa hít khí lạnh, vừa vận nội lực điều chỉnh hơi thở.

Cái cô nhóc này, thật không hiểu chuyện nam nữ chút xíu nào.

Cô thế nhưng. . . . . .lại cọ vào cơ thể của hắn. . . . . . Lúc ấy hắn liền có phản ứng.

Ngẫm lại, hắn thật là mất thể diện.

Ở lại một lát nữa, hắn thật sợ mình không khống chế được, giam cô gái nhỏ ngay dưới thân

Hoắc Phi Đoạt vẫn luôn tự xưng là tự chủ siêu cường, thật sự không thích ứng cảm giác lúc nào cũng mất khống chế.

Ngũ Y Y nhìn qua đống túi y phục kia, kêu la, “Chú! Chú còn chưa trả tiền oh!"

A Trung đi vào, vừa xách đi những túi y phục kia, vừa ký tên trên hóa đơn trả tiền, Ngũ Y Y lại gần tò mò hỏi, "Chú A Trung, chỉ ký tên thôi là được sao? Đều không cần cà thẻ trả tiền hả?"

A Trung hầm hừ nhìn sang Ngũ Y Y, nói, “Cô không biết thật hay là giả vờ không biết? Cái trung tâm thương mại này đều là của đại ca chúng ta, còn trả tiền gì?"

"Gì?" Ngũ Y Y thực khiếp sợ.

Một hồi lâu mới nỉ non ra ngoài, “Thủ lĩnh hắc bang thật có tiền.”

A Trung không vui trừng mắt liếc Ngũ Y Y.

Thật là con nhóc phá của!

Quá phá của!

Ngũ Y Y chạy nhanh về phía Hoắc Phi Đoạt kêu, "Chú, chú, chờ tôi một lát.”

Ngũ Y Y đuổi theo Hoắc Phi Đoạt, nhảy qua, cũng không để ý, ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt, tựa hết thân thể mềm mại của mình vào người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.