Một Đêm, Một Ngày, Một Đời

Chương 14: Nàng nói, lúc mặt trời xuất hiện, ko nên nhìn nàng



Nàng nói, lúc mặt trời xuất hiện, ko nên nhìn nàng; lúc trăng sáng xuất hiện, không nên nhìn nàng. Ta vì vậy làm theo, lúc mặt trời xuất hiện, ta ko nhìn nàng; lúc trăng sáng xuất hiện, ta vẫn không nhìn nàng. Ta luôn luôn để nàng ngồi trong lòng ta, thân thể nàng không lạnh mà còn có chút hơi ấm, chỉ là trở nên không còn bất kỳ khí lực. Đầu của nàng rủ xuống, ta đỡ dậy, lại rủ xuống, lại đỡ dậy, như vậy lặp đi lặp lại ba lần, ta không còn nghị lực tiếp tục. Chờ mặt trời một lần nữa xuất hiện, ta ôm lấy nàng, đặt ở chỗ ngồi kế bên, thắt dây an toàn cho nàng. Ta lái ô tô về nhà, đem nàng đặt trên giường. Đột nhiên trong lúc đó, ta không biết cần phải làm gì? Ta ở trong phòng băn khoăn, ta nghĩ ta cần phải gọi điện thoại, cần phải thông báo cho mọi người A Du đã chết rồi, ta còn phải chuẩn bị tang lễ. Người đầu tiên ta gọi điện là cha mẹ của ta, nhận điện thoại là cha. Ta ngồi ở mép giường, phía sau là Hà Du Cẩn điềm tĩnh, ta thanh âm bình thản nói: “Cha, A Du chết rồi.” Cha ta ở bên kia trầm mặc, thật lâu không nói gì, điện thoại không lâu bị mẹ ta đoạt lấy, có thể nàng đã biết, nàng nói: “Cao Phi, ngươi trở về một chuyến đi!” Ta đáp ứng nàng, cúp điện thoại, ta nghĩ ta cần có người giúp đỡ tổ chức tang lễ. Ta lại gọi điện cho đồng nghiệp, bọn họ tựa hồ cũng khó tin nhưng tất cả đều nói ta bớt đau buồn đi. Ta thay đổi quần áo chuẩn bị ra cửa, ta đứng ở đầu giường nhìn A Du, dung mạo nàng vẫn như cũ, chỉ là ko có huyết sắc. Ta đem quyển thơ nàng cho ta đặt ở tủ đầu giường, bất ngờ phát hiện ra một tấm ảnh ở phía cuối. Trong ảnh nàng đùa nghịch với gió núi, trong mắt tạo nên những đường vân, khuôn mặt mỉm cười. Ta vuốt ảnh chụp, trong lòng thầm đọc một câu kia, một cái chớp mắt, ta Phi Vũ thành tiên, không vì trường sinh, chỉ vì bảo hộ ngươi bình an hỉ nhạc… Ta nghĩ đây là giấc mơ cuối cùng của nàng. Ta đem ảnh chụp để xuống, dựa theo phương thức của nàng tự thắt cà vạt cho mình. Ta đã một ngày một đêm ko ngủ, ko có sức lực để lái xe, ta ra ngoài gọi xe. Từ thành đông đến thành tây, bởi vì kẹt xe suốt làm ta mất đến hai giờ. Ta dùng chìa khóa mở cửa, cha mẹ đang ngồi trong phòng khách, mái tóc hoa râm là bằng chứng cho năm tháng Trên tay mẹ cầm một tờ văn kiện, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn ta. Ta tiếp nhận, đây là giấy chuyển nhượng một phần bất động sản cùng tài sản, cha mẹ ta đã trở thành chủ ngôi biệt thự của A Du. Mẹ mở miệng nói với ta, “Ta không biết cái này thời điểm nào lưu lại, nếu nàng đi rồi, mượn ngươi hãy xử lý. Chúng ta không thể nhận thứ này.” Ta từ trong nhà đi ra, cũng không cầm theo tờ văn kiện kia. Một khắc thang máy khép lại, ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Du lần đầu tiên gặp, nàng nói, “Hi! Nhĩ hảo, ta là Hà Du Cẩn, rất muốn cùng ngươi làm bằng hữu.” Nhưng là, nàng không chỉ làm bằng hữu của ta, phá hư gia đình cùng tình yêu của ta mà còn trở thành vợ của ta. Tựa như ta nói với nàng, có vài người chính là đáng ghét như vậy nhưng sau khi rời đi lại để cho người ta đau đến tê tâm liệt phế. Ta cũng không biết, người sẽ đến nhanh như vậy. Thời điểm ta vừa đến cửa nhà đã có một nhóm người mặc tây trang màu đen xách theo cái rương đứng trước cửa nhà, nhìn thấy ta bọn họ chào hỏi nói: “Cao tiên sinh, nhĩ hảo, chúng ta là người Hà lão tiên sinh trước đây phân phó đến lo liệu tang lễ của Hà tiểu thư.” Miệng rất khát, ta đun nước uống. cha của A Du so với nàng thực lý trí, ông đã sớm dự liệu được ta sẽ ko thương nữ nhi của ông, cho nên vì không để cho nàng phải chịu ủy khuất đã chuẩn bị tất cả cho A Du. Ta nhìn bọn họ trước mắt ta lau người cho A Du, thay quần áo, trang điểm. Ta nhìn A Du vô cùng yên lặng, so với nàng ngày xưa thực yên lặng. Số người đến phúng viếng A Du rất nhiều, điểm này ta có chút ko ngờ. Giúp đỡ quản lý tang lễ còn có một người gọi là Sở Vân, người nọ mặt mày mục tú, chính trực mà kiên cường, hắn ngẩn người nhìn thi thể A Du, hồi lâu có lệ lưu lại. Ko hỏa tang thi thế, đây là di ngôn của cha A Du mà hãy chôn cất bên cạnh ông, một người cha đến chết vẫn bảo vệ nữ nhi của mình. Rất nhanh luật sư cũng đến nhà tuyên đọc di chúc, ta nghĩ kỳ thật ta cũng ko thiếu nợ A Du cái gì hết. Mọi thứ đều đã làm tốt. Cái gì đều đã làm tốt, ta không cần phải tham gia vào, chỉ cần tiếp nhận một cái tin nàng đã chết mà thôi, tựa như máy thu tiếp nhận sóng mỗi ngày. Nàng không để lại bất cứ tài sản gì cho ta, công ty, cổ phiếu, công trái cùng bất động sản toàn bộ để lại cho Sở Vân, nam nhân trước kia rơi lệ vì nàng. Tiển gửi ngân hàng cho cô nhi viện; nhà để lại cho cha mẹ ta; ngôi nhà chúng ta đang ở nàng ko có bất kỳ an bài nào. Luật sư chỉ nói ta có quyền ở lại và tùy ý ra vào. Nhưng là ta vẫn không ở lại, sau ngày thứ ba A Du chết, ta mang theo hành lý rời khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.