Kết hôn được mười tháng, ta bắt đầu có ảo giác. Ta biết đó chỉ là ảo giác, nhưng nó lại rất chân thật.
Mỗi lần
cùng Giai Cảnh ân ái, ta bắt đầu cảm thấy có điểm không chân thực. Trái
lại khi cùng A Du, mỗi lần ân ái cùng Giai Cảnh đều là ta chủ động. Ta
biểu hiện với nàng những biểu hiện sắc dục đặc hữu của nam nhân, ta lấy
tay từ từ vuốt ve thân thể của nàng. Ngón tay thô ráp của ta lưu lại dấu vết trên da thịt trắng mịn, ta rất tập trung. Còn có, vợ của ta, nàng
biết hưởng thụ hơn so với A Du, nàng là người thừa hoan. Mà trong cuộc
sống vợ chồng của ta và A Du, A Du luôn là người khơi mào, cũng là người thừa thụ. Thừa thụ cùng thừa hoan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại
xác nhau một trời một vực.
Ta nghĩ
đáng đời A Du trước đây, nếu như nàng không chạm vào ta, ta cũng không
cần hận nàng như vậy. Cho dù ko hận thân thể của nàng, ta cũng chán ghét nó. Nhưng ko ngờ là chỉ cần mỗi lần ta nhắm mắt lại, ngón tay ta đang ở trên người Giai Cảnh bỗng biến thành đang trên thân thể khô gầy của A
Du. Trong đêm tối, dưới thảm lạnh như băng, nàng luôn có thể mặt dày mày dạn đè lên ta. Nàng rên hừ hừ, ta không để ý tới nàng, nàng cũng không e lệ, vẫn tiến thẳng đến. Một năm sau khi nàng chết ta thường nghĩ đến
vấn đề này. Ta nghĩ, nếu như A Du chưa bao giờ chủ động, ta có thể muốn
nàng hay ko. Sau đêm tân hôn, ta chán ghét nàng, hận nàng ko giống một
nữ nhân đứng đắn, lại có thể hạ dược nam nhân. Chỉ là, ta luôn không có
đáp án, vì vậy ta cũng ko nghĩ nữa.
Ta cùng
Giai Cảnh ân ái bắt đầu không tập trung, ta nghĩ có thể là do ta mệt
mỏi. Gần đây công việc của ta rất mệt, có chút ko thuận lợi. Ta quyết
định nửa tháng không đụng tới Giai Cảnh, cho đến một buổi tới đàm phán
hợp tác thành công, ta mới gỡ bỏ lệnh cấm cho mình, quả nhiên, hết thảy
đều như ta suy nghĩ, bất quá chỉ là ta mệt mỏi. Đêm hôm đó, chúng ta vô
cùng hài hòa, Giai Cảnh sau khi thỏa mãn cười với ta, giống như tiểu quỷ thỏa mãn. Ta nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười dương dương tự đắc. Ta nghĩ ta cần phải đã quên nàng, dù cho thật sự có cái gì ta cũng đã
quên.
Mùa đông
đến, đã xảy ra một việc lớn. Ngôi nhà ta cùng A Du ở trước đây xảy ra
trộm cắp. Lúc ta đang làm việc nhận được điện thoại của cảnh sát, bọn họ hỏi ta có phải chủ nhà ko, ta nói không phải. Nhưng bọn họ vẫn muốn ta
đến đó một chuyến. Ta lái xe đến, nơi này ko thay đổi bao nhiêu, chỉ là
ko có người, ko có sinh khí. Ta dừng xe lại, trước cửa đã có xe cảnh
sát. Ta đi vào, đồ cổ trong phòng khách đã ko còn, những thứ Hà Du Cẩn
từng hao hết tâm tư trang trí cũng ko còn tươi đẹp như trước đây. Cảnh
sát hỏi ta nơi này đã bao lâu không có ở người, ta nói bốn năm, còn kém
một tháng lẻ bảy ngày, A Du đã chết được bốn năm rồi.
Hắn muốn ta đi kiểm tra xem có vật quý gì bị mất, muốn ta thống kê số lượng những
thứ bị mất. Ta dạo trong phòng một vòng, lắc lắc đầu nhìn cảnh sát, ta
không biết cụ thể mất những thứ gì. Thời điểm đó, cảnh sát dùng ánh mắt
khác thường nhìn ta, không thể tin nói: “Ngươi từng ở đây hai năm, ngươi ko biết nhà này có những tài sản gì.” Ta lắc đầu, ta không cần thiết
nói dối.
Ta nói, ta
có thể nói đại khái, hắn bất đắc dĩ cam chịu, nói đành phải như thế. Sau đó để cho một cảnh sát trẻ tuổi hơn hắn đi theo ta để ghi chép. Trong
nhà có rất nhiều phòng, ta bước vào từng gian từng gian, ta nghĩ đây là
lần đầu tiên ta quan sát từng phòng, dĩ nhiên ta không thể nói có bao
nhiêu đồ bị mất. Ta tại phòng ngủ ngây ngốc lâu nhất, đây là nơi ta quen thuộc nhất. Tủ sắt đã bị cạy ra, bên trong ko còn thứ gì cả. Người cảnh sát trẻ tuổi hỏi ta, bên trong có chứa những gì, ta nói có lẽ là trang
sức. A Du có trang sức, chỉ là ta không biết để ở đâu. Hắn hỏi ta số
lượng cụ thể, ta cũng lắc đầu.
Cuối cùng,
cảnh sát bất đẵc dĩ cáo từ, trước khi đi còn nói với ta, vụ án này manh
mối không đủ, hơn nữa tội phạm gây án kinh nghiệm phong phú, không để
lại bất kỳ dấu vết gì, muốn điều tra ra chỉ sợ phải tốn thời khá nhiều
thời gian. Ta biết ý ở ngoài lời, nếu muốn phá án nhất định là không có
hi vọng gì. Cho dù vật bị trộm có xuất hiện trên thị trường, cảnh sát
cũng sẽ không biết, bởi vì không có ai cung cấp thông tin vật bị trộm
cho bọn họ. Ta nói tốt rồi tiễn bọn họ, ta nghĩ đây là trách nhiệm của
ta, không cần làm khó cảnh sát. Ta quyết định sửa sang lại ngôi nhà một
chút, bởi vì ăn trộm cùng cảnh sát lần lượt đều đến, nơi này có chút ít
hỗn loạn. Mất chút thời gian, ta không biết làm vệ sinh khó như vậy. Sau khi sửa sang xong, ta ngồi trên ghế salon hút thuốc, đối diện là ảnh
cưới của ta cùng A Du. Tầm ảnh này cũng ko có giá trị, hơn nữa ai sẽ
trộm ảnh cưới đây. Ảnh chụp rất lớn, lớn đến mức nhân vật bên trong đều
có chút biến dạng, ta nghĩ nhạo báng A Du, cũng không phải mắt ko nhìn
rõ, vì sao phải phóng to như vậy. Chỉ là ta ko bật cười.
Ta trở về
phòng ngủ, phòng ngủ có di ảnh của A Du. Trong hình nàng nụ cười vẫn như cũ, tay ta trong vòng 50cm có thể chạm đến nàng. Ta nằm trên giường, có chút hơi mệt, trong vòng một ngày đi qua đi lại như vậy. Ta quyết định
không quay về, ngủ ở chỗ này một giấc. Ta gọi điện cho Giai Cảnh, nàng
nói cũng được. Đây là điều Hà Du Cẩn vĩnh viễn làm không được.
Vừa nằm
xuống, ta liền ngủ, vẫn ở vị trí trước kia. Chỉ là ta không nghĩ tới ta
nằm mơ. Ta không biết vì sao, nhưng rất chân thật, thậm chí ta chờ đợi
nó xảy ra, giống như đã chờ đợi cả đời. Ta rõ ràng một khắc trước còn
đang suy nghĩ Hà Du Cẩn làm không được điều gì, sau một khắc liền nghĩ
tới nàng.
Ta đưa tay xuyên qua chăn chạm vào vị trí của nàng.
Vô cùng rõ
ràng, ta gọi tên A Du, ta cởi nút áo nàng, lần này thật sự là ta chủ
động, ta vùi đầu vào chăn, khom người, từ ngang hông của nàng bắt đầu
ngửi, như con mèo đói ngửi miếng cả tươi.
Ta cảm thấy toàn thân đều nóng lên, ta ôm A Du vào trong ngực, A Du chăm chú nhìn
ta, trong mắt là nụ cười giảo hoạt, ta không thể chờ đợi được cởi hết
tất cả quần áo, ta nâng cao eo tiến vào.
Ta trong
mộng phiêu hồ, ta biết rõ đây không phải là thật, A Du đã chết được bốn
năm, hài cốt sớm đã rữa nát, có lẽ đã sớm thành thể khí biến mất. Thân
thể dưới thân nhất định ko phải thật, thế nhưng ta cũng ko lập tức tỉnh
lại.
Ta đã vài
năm không nằm mơ, huống chi mộng xuân, ta không thiếu khuyết sinh hoạt
tình dục, không cần thiết tìm kiếm con đường khác để được thỏa mãn. Ta
kết hôn cũng mới một năm, cũng không chán ghét vợ của ta, cần gì cái ảo
tưởng khác.
Chỉ là, ngày hôm sau tỉnh lại, hạ thể một mảnh ẩm ướt, ta xuất tinh trong mơ.
Năm thứ tư sau khi A Du chết, năm thứ nhất sau khi ta tái hôn.
Ta cùng Hà Du Cẩn…
Trong mộng…