Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Chương 1-2: Mất đi tất cả (2)



Trong đêm mưa dông, hành lang vắng vẻ trở nên có chút đáng sợ, không khí xung quanh dường như thấp thoáng có cảm giác chết chóc ghê rợn.

Cả người Giản Mạt ướt sũng, sững sờ đứng trước cửa phòng cấp cứu, hai mắt nhìn chằm chằm đèn báo trước cửa phòng, không có bất kỳ biểu cảm nào...

Chú Hải cởi áo khoác, choàng lên người Giản Mạt: “Cô chủ, ông bà chủ đều là người tốt, nhất định họ sẽ không sao.”

“Giản Hành đâu?” Hai mắt Giản Mạt vẫn không chuyển hướng, lạnh lùng hỏi.

Chú Hải than nhẹ một tiếng, vẻ mặt vừa nặng nề, vừa có chút bất đắc dĩ: “Cậu chủ chưa về... Điện thoại cũng không liên lạc được.”

Khóe miệng Giản Mạt nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, trong mắt tràn ngập hận thù.

Thời khắc này, dường như có thứ gì đó trong tim cô nổ tung ra, hốc mắt Giản Mạt đỏ lên, cô cắn răng, cố kìm lại dòng nước mắt sắp sửa tràn mi.

Tại sao cô lại có thể tin rằng Giản Hành sẽ cho cô khoản tiền đó chứ?

Rõ ràng cô nên biết, một kẻ nghiện cờ bạc sẽ không có thuốc nào cứu chữa được, vậy mà cô lại vẫn tin tưởng, để rồi bị anh ta hãm hại đánh mất đi cái ngàn vàng của đời con gái.

Hai nắm đấm tay của Giản Mạt càng lúc càng siết chặt lại, giống như thể cô đang đồn hết sức lực, gồng mình lên để chịu đựng những nỗi đau này.

Thời gian từng phút trôi qua chậm chạp như thể bị đông lại, Giản Mạt cứ đứng như vậy, chờ mãi chờ mãi... Cho đến khi mưa đã tạnh, sắc trời bên ngoài cũng dần sáng lên.

Mặc dù chờ đợi là dày vò, nhưng chí ít, không có tin tức nghĩa là vẫn còn hi vọng.

Chỉ là, vào đúng cái thời khắc trời hửng sáng ấy, Giản Mạt lại cảm thấy... toàn thế giới này đã vứt bỏ cô.

“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức...”

Giản Mạt cho rằng mình sẽ sụp đổ, nhưng không, khi bác sĩ nói ra câu này, cô lại bình tĩnh lạ thường: “Bác sĩ, mẹ tôi thì sao?”

“Tạm thời bệnh tình của bà Giản đã được khống chế, nhưng...” Bác sĩ ngập ngừng nhìn cô gái có dáng vẻ nhếch nhác đang đứng trước mặt mình.

“Không sao, tôi vẫn còn chịu được.” Giản Mạt nhẹ nhàng mở miệng, nhưng sự lo lắng khẩn trương trong mắt đã bán đứng cô.

Bác sĩ than nhẹ: “Bởi vì chịu kích thích quá lớn, trong quá trình cấp cứu, có mấy lần tim của bà Giản đã ngừng đập... Mặc dù hiện tại bệnh tình đã được khống chế, nhưng bà ấy có thể tỉnh lại hay không, vẫn là điều khó có thể nói trước được.”

Giản Mạt cảm thấy đôi chân cô mềm nhũn, toàn thân đều bị rút cạn hết sức lực để chống đỡ, hai mắt bất ngờ tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.

“Cô chủ, cô chủ...” Chú Hải và dì Vương vội vàng đỡ lấy Giản Mạt, mỗi người một bên, trên khuôn mặt mỏi mệt của họ tràn ngập sự lo lắng.

Giản Mạt nhắm hai mắt, sau đó lại mở ra, khàn khàn đáp lại: “Cháu không sao...”

Hai mắt Giản Mạt không ngừng chớp, cắn răng ép bản thân phải kiên cường... Cô nhìn giường bệnh bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hai tay run run kéo tấm vải trắng ra, nhìn thấy cha mình lặng im nằm đó, không chút sự sống, rốt cuộc không thể kìm chế được nữa, khóc lớn lên.

“Cha... cha...” Giản Mạt ôm Giản Triển Phong khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi, nghẹn ngào không nói được từ gì khác.

Dì Vương len lén lau nước mắt, chú Hải nhìn thấy Giản Mạt như vậy, khuôn mặt cũng tràn ngập đau buồn.

“Một nhà đang yên ấm, tại sao đột nhiên lại...” Dì Vương cũng khóc không thành tiếng: “Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này chứ?”

Bác sĩ nhìn họ như vậy, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, cầm báo cáo rời đi... Thấy nhiều sinh tử, nhưng mỗi lần gặp cảnh sinh ly tử biệt như vậy cũng không khỏi khiến ông bận tâm.

Chỉ là, bác sĩ còn chưa đi được bao xa, đột nhiên, sau lưng ông truyền đến tiếng hô hoảng loạn:

“Cô chủ, cô chủ...”

Bác sĩ vừa quay người liền nhìn thấy Giản Mạt đã ngất đi, cứng đờ nằm trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.