Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Chương 17-2: Cảm giác dày vò, chỉ muốn trốn tránh (2)



“Nữu Nhi, tin nhắn của cậu là có ý gì?”Giọng nói của Lý Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ bình tĩnh lão luyện, hoàn toàn là bệnh nghề nghiệp.

Giản Mạt đứng trước cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau bị một màn mưa bụi bao phủ thành một màn lờ mờ,” Anh ta sắp trở về....”Vẫn là câu này.

“Sao đột nhiên lại như vậy?” Lý Tiểu Nguyệt có chút nghi ngờ,”Bọn mình cũng không nhận được một chút tin tức.”

Sở Tử Tiêu người Trung Quốc, hiện nay xứng đáng là ngôi sao chói sáng trong ngành luật.

Ở nước ngoaì hai năm rưỡi, sớm đã thành danh tiếng tăm lan xa sau đó truyền về nước....Người như vậy trở về nước, chó săn trong nước còn không phải muốn bùng nổ à?

Giản Mạt rũ mắt, cô cũng rất mong đây chỉ là giả...Thế nhưng, Cố Bắc Thần người kia sao có thể nói dối.Rốt cuộc, Tử Tiêu cũng là cháu ngoại trai của anh, nếu trở về người nhà phải biết đầu tiên, rất bình thường không phải sao?

Cảm nhận được sự trầm mặc của Giản Mạt, Lý Tiểu Nguyệt nhíu mày, cô ấy hiểu được tình cản của bạn tốt bây giờ,”Cậu phải làm sao bây giờ?”

“Mình không biết...”Trái tim Giản Mạt giống như bị sợi dây siết chặt.

Lý Tiểu Nguyệt trầm mặc, sau đó nói:”Nữu Nhi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt....Khi cậu biết được quan hệ của anh và Cố Bắc Thần, cậu cũng đã dự đoán được ngày này sẽ đến, không phải sao?”

Tâm tình Giản Mạt càng thêm ngưng trọng. Dự đoán được là một chuyện, nhưng đến hôm nay khi phải đối mặt, cô căn bản là không dám.

“Đã qua hai năm rồi, hay là....Hay là anh ta đã buông xuống rồi?” Lý Tiểu Nguyệt cảm giác mình thân là một luật sư nói giả thiết như vậy thực sự không nên, nhưng lúc này cho dù cô ấy có khéo léo thế nào, cũng không biết an ủi bạn tốt như thế nào.

Mang theo tâm trạng nặng nề như vậy, hơn nữa ngủ cả một đêm không đắp chăn lại mở cửa sổ, chiều hôm đó Giản Mạt phát sốt....Nhưng bởi vì có tâm sự, cô cũng không chú ý đến mình bị choáng váng là bị làm sao.

Cứ như vậy, vừa trải qua một đêm khó ngủ trạng thái lại mê man, bệnh của Giản Mạt đến như núi đổ.

Ngày hôm sau, cô gắng sức gửi một tin nhắn cho Hướng Vãn nói chuyện bị bệnh hôm nay không đi làm, sau đó liền ngủ mê man...

Cố Bắc Thần gửi tin nhắn cho Giản Mạt nhưng sau đó mãi không thấy ai trả lời, dứt khoát gọi điện thoại đến.

Lần thứ nhất không ai nhận, sắc mặt anh rõ ràng có chút không tốt liền gọi lần thứ hai, vẫn không có người nào nhận.

Tình huống như vậy chưa từng xảy ra, trừ phi là điện thoại di động không ở trước mặt cô.... Cố Bắc Thần cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thời gian, liền quay về Lam Trạch viên chờ.

Khi đến Lam Trạch viên, Cố Bắc Thần thấy xe Huyndai của cô vẫn đang ở chỗ đỗ xe, mày kiếm khẽ cau lại không dễ nhận ra, lập tức gọi vào điện thoại của Giản Mạt, vẫn không có người nhấc máy.

“Có thể là điện thoại của cô Giản rơi ở chỗ nào đấy...”Tiêu Cảnh cảm giác được tâm tình khó chịu của cậu Thần lúc này, theo bản năng muốn thay Giản Mạt giải thích một chút.

Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ mở cửa xe đi xuống trở về biệt thự...Lầu một không có ai, anh đi thẳng lên phòng ngủ ở lầu trên.

Mở cửa, hoàn cảnh bên trong khiến khí thế của anh ngưng trọng ánh mắt thâm thúy hạ xuống, tầm nhìn rơi vào trên giường lớn, thân hình đang cuộn mình lại.

Cố Bắc Thần tiến lên, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị giống như điêu khắc lên lộ ra dáng vẻ lo lắng mù mịt, giống như thời tiết ở bên ngoài.

“Ưm..”

Tiếng ‘ưm’ nhẹ nhàng tinh tế phá vỡ sự im lặng, Giản Mạt giống như cảm thấy bất an nhíu mày thật chặt, cũng không biết có phải do bị bóng đè mà khó chịu không.

Thời khắc đó ánh mắt Cố Bắc Thần ngưng tụ trên người cô, ngón tay thon dài hữu lực,bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng dừng lại trên trán Giản Mạt....Cảm giác nóng hổi khiến mày kiếm của anh nhíu chặt trong nháy mắt. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.