Một Đêm Nồng Nhiệt, Một Đời Đắm Say

Chương 33: Giam Cầm



Sau khi Hoắc Trường Uyên đi xử lý lão già không biết trời cao đất dày đó trở về được một khoảng thời gian khá lâu, Lâm Uyển Bạch lúc này mới mơ màng tỉnh lại. Cô ngồi dậy ôm đầu, nhìn cảnh vật xung quanh thì rất bất ngờ, không phải cô vẫn còn đang ở nghĩa trang sao? Ở nghĩa trang hình như còn có Lâm Dao Dao nữa, mà thoắt một cái đã về phòng ngủ rồi...

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?" - Hoắc Trường Uyên ngồi ở ghế chủ tọa cách giường hai mét, vừa châm điếu thuốc vừa hỏi, vẻ mặt vô cùng bất cần.

Lâm Uyển Bạch đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tại sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Trường Uyên bực dọc dụi điếu thuốc thật mạnh tay khiến nó biến dạng cả đi, rồi đứng dậy bước nhanh lên giường vịn chặt hai cánh tay Lâm Uyển Bạch: "Chính là vì sự ngu ngốc của em đó! Em có biết suýt chút nữa thì nửa đời còn lại em sẽ mãi mãi không ngóc đầu lên được không?"

Lâm Uyển Bạch đối diện với cơn thịnh nộ của hắn, dù có cứng rắn cỡ đâu cũng sợ nổi da gà: "Anh...anh nói gì, tôi không hiểu..."

"Chỉ một lá thư kẹp trong hộp quà, vậy mà em cũng nhẹ dạ cả tin một mình đến điểm hẹn để rồi bị bọn họ bắt cóc đem dâng cho đàn ông. Em nghĩ xem trên đời này còn ai ngốc bằng em nữa hay không?"

Lâm Uyển Bạch nghe vậy liền giật mình: "Cái gì? Tôi...vậy tôi..."

Hoắc Trường Uyên càng thấy bộ dạng ngây thơ của cô thì càng tức giận, lực tay hắn mạnh dần khiến Lâm Uyển Bạch bắt đầu cảm thấy đau nhức, nhưng chỉ nhăn mặt cố cầm cự chứ không dám nói ra. Hoắc Trường Uyên dùng lực thêm một chút, lôi nửa người cô lên khiến mặt cô sát gần với mặt hắn, nhìn từ góc độ này càng làm cô sợ hãi đối phương hơn:

"Bọn nhà họ Lâm đó cho em ăn bùa mê thuốc lú gì? Không phải trước đây tôi đã từng cảnh cáo em rồi sao? Nói đi, nếu hôm qua tôi không đến kịp lúc thì em sẽ thành ra cái gì hả? Một người đàn bà bẩn thỉu cả đời không gột sạch nổi, hay thậm chí đến mạng cũng không còn? NÓI ĐI, NÓI!!!"

"Tôi...tôi...hức...tôi xin lỗi..." - Lâm Uyển Bạch không thể cố gồng mình nổi nữa nên đã bật khóc, nhưng lần này Hoắc Trường Uyên nhìn thấy nước mắt của cô không những không mềm lòng mà giận còn thêm giận. Đây là lần thứ hai hắn phải tự đặt lại câu hỏi này, tại sao hắn lại có thể để một người phụ nữ yếu đuối và ngu ngốc thế này bên cạnh?

Không kìm chế được cảm xúc bản thân, Hoắc Trường Uyên lại trở về những ngày đầu, mạnh bạo đè Lâm Uyển Bạch xuống để trừng phạt cô như để xả giận, không hề có một chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc. Lâm Uyển Bạch trong lúc làm tình với hắn không ngừng khóc lóc xin tha, nhưng một chút động lòng hắn cũng không có.

Kết quả đến tận gần xế chiều, Lâm Uyển Bạch mới có sức mở mắt dậy, nhưng lần này không chỉ đầu đau như búa bổ mà toàn thân đều ê nhức cả lên. Tuy không nhìn qua gương, cô vẫn thấy được những vết bầm tím hằn sâu trên cánh tay và bắp đùi mình, đến mặt và mắt cũng sưng húp lên vì khóc. Chưa bao giờ Lâm Uyển Bạch lại thấy tự thương bản thân mình như thế này, có lẽ là thảm nhất trong những cái thảm của cuộc đời cô rồi.

Cô ngước mặt lên một chút, vừa hay nhìn thấy Hoắc Trường Uyên mới bước ra khỏi nhà tắm, toàn thân còn ướt nước chưa khô hết, nhưng sắc mặt có lẽ vì đã xả giận nên cũng bớt đáng sợ hơn nhiều. Nhưng từ sâu trong lòng Lâm Uyển Bạch, cô chưa từng ngưng sợ hắn, nhất là ngay những giây phút hiện tại, hắn như một con quái vật lúc nào cũng chọn cô thế cho bao cát, muốn chà đạp thế nào cũng được.

Hoắc Trường Uyên cũng thấy cô đang nhìn hắn, tiện miệng buông lời răn đe: "Lần này chỉ là cảnh cáo nhẹ. Từ nay về sau tôi cấm em không được tự do ra khỏi dinh thự này nửa bước. Ngoài đi cùng tôi, còn không cả đời em cũng đừng mong có cơ hội nhìn đời!"

Lúc hắn vừa dứt lời cũng là lúc điện thoại di động đặt cạnh bàn vang lên liên hồi, là cuộc gọi tới của Giang Phóng. Vì bận lau tóc, hắn chỉ tùy tiện mở loa ngoài cho tiện tay.

"Cậu chủ, cái xác đã xử lí xong, sẽ không ai phát hiện ra đâu ạ."

Hoắc Trường Uyên nghe Giang Phóng nói câu này, lại quay đầu nhìn Lâm Uyển Bạch, nhưng hình như cô cũng không để tâm lắm. Mặc kệ, cô có biết hay không thì tùy, cũng không ảnh hưởng đến hắn.

"Được, còn hợp đồng đầu tư mới của công ty..." - Hoắc Trường Uyên vừa bàn bạc công việc qua điện thoại vừa rời khỏi phòng, không một lời chào với Lâm Uyển Bạch. Tuy nhiên cô cho rằng như vậy sẽ tốt hơn, vì ngay bây giờ cô không muốn nói chuyện với bất kì ai hết, nhất là tên ác quỷ đó.

Nói ác quỷ thì có gì sai chứ? Giết người rồi phi tang cái xác, nghe thật nhẹ nhàng. Hoắc Trường Uyên vốn đáng sợ như vậy, nhưng từ đầu cô lại không nhận ra.

Nếu có thể, cô mong hắn giết chết cô cho rồi, tại sao phải đày đọa cô sống không bằng chết, để cô ở lại đây như một con thú bị nuôi trong lồng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.