Cuối cùng dù có mắng chửi thế nào thì Lâm Uyển Bạch cũng phải "đánh đổi" nụ hôn của mình để cùng phân chia công việc với Hoắc Trường Uyên. Dù cảm thấy để hắn đi rước con thì có hơi lo nhưng thôi kệ, để hắn làm người cha lí tưởng thêm nhiều lần một chút cho quen, như vậy cũng sẽ khiến tình cảm cha con càng thêm khắng khít.
Còn về Lâm Uyển Bạch, sau khi Hoắc Trường Uyên đi rồi thì bản thân cũng tự lái ô tô đi mua đồ trang trí và quà giáng sinh. Mấy năm tập luyện, trình độ lái ô tô của cô cũng không phải dạng vừa nữa, bây giờ các dòng mới ra trên thị trường đều nắm rõ giá trong lòng bàn tay chứ cũng không còn mù tịt như trước kia.
Lâm Uyển Bạch theo sự chỉ dẫn của La Phi Phi, lái ô tô chạy đến một cửa tiệm bán quà giáng sinh nhỏ ở gần ngoại thành nhưng bù lại so với kích thước bé nhỏ, nơi đây được trang trí vô cùng công phu, quà tặng cũng rất phong phú và đa dạng. Lâm Uyển Bạch vừa vào trong đã mê tít mấy món quà được trưng bày, gom lia lịa thứ này thứ kia, đến lúc chất đầy cả xe đẩy hàng thì mới nhớ ra mình cần mua sắm theo kiểu khoa học một chút, phải chọn quà cho người thân một cách tỉ mỉ rồi mới gom bừa sau được!
"Cặp đôi rượu nho nhập khẩu từ Việt Nam, phiên bản giáng sinh giới hạn...ok, mua cái này cho ba chồng, nhất định ông ấy sẽ rất thích!"
Sau khi bỏ vào xe hàng một cặp rượu nho, Lâm Uyển Bạch lại tiếp tục bị thu hút bởi một quầy dài trưng bày toàn đồ len. Máu mua sắp trong người lại sôi sục, một tín đồ của đồ len như cô không thể bỏ qua. Cô đi ngang một lượt, lấy nào là khăn choàng cổ màu tím sẫm cho mẹ, hai chiếc nón len đôi cùng màu tặng cho vợ chồng Vân Dực,...vớ và bao tay len cho Thiên Bình và Thiên Quân,...sau đó là quà cho cả vợ chồng Phong Hàn, Tần Tư Niên, Giang Phóng,...
Quay đi quay lại, Lâm Uyển Bạch đã đi hết cửa hàng, cũng chọn cho mỗi người ít nhất ba món quà rồi, nhưng mà còn Hoắc Trường Uyên thì cô vẫn chưa biết tặng gì. Thấy cô đứng bối rối, một nhân viên nữ nhiệt tình lại hỏi: "Chị gái xinh đẹp, chị còn mua thiếu gì à?"
"À...chị định mua cái gì đó thật đặc biệt để tặng chồng, nhưng mà chưa nghĩ ra."
Nhân viên kia nghe vậy mắt liền sáng rớ: "Quà cho chồng? Ở chỗ em có món này hay lắm!" - Nói rồi cô nhân viên ba chân bốn cẳng chạy đi đâu mất, một hồi sau quay lại còn mang theo một chiếc bình thủy tinh to bằng bắp tay, bên trong có đựng dung dịch màu sẫm như rượu nho.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy không mấy tin tưởng: "Cái này là rượu à?"
Cô nhân viên thì thầm nhỏ vào tai: "Không phải, đây là tiên dược đó! Đàn ông uống và sẽ bổ huyết tráng dương…"
Lâm Uyển Bạch xua xua tay, lắc đầu lia lịa: "Thôi được rồi, chị không lấy đâu, anh nhà chị không cần mấy loại thuốc bổ này. Em mau cất nó đi rồi tính tiền xe hàng này cho chị nhé!"
"Vâng ạ!"
Sau câu nói kêu tính tiền đó, Lâm Uyển Bạch phải đợi đến nửa tiếng mới có thể thanh toán xong. Đúng là nỗi khổ của những người mua một lúc quá nhiều món đồ. Sau khi đã chất hết quà ra sau cốp ô tô, Lâm Uyển Bạch lại bị thu hút bởi bảng chỉ đường ở con đường đối diện.
"Nhà tù nữ, vào 500M."
Lâm Uyển Bạch đứng chôn chân tại chỗ, cứ nhìn mãi vào bảng chỉ đường mà không rõ là đang suy nghĩ gì. Cuối cùng cô lại thở dài một cái, quyết định đi bộ vào trong đó, còn không quên mang theo vài món quà đã gói sẵn.
Sau khi vào trong nhà tù, Lâm Uyển Bạch muốn được thăm Lâm Dao Dao, nhưng lại yêu cầu cảnh sát cho mình quan sát từ xa chứ không gặp trực tiếp đối phương. Để thỏa mãn nguyện vọng của Lâm Uyển Bạch, nữ cảnh sát đưa cô đi vào trong khu giam giữ, chỉ có thể đứng từ xa quan sát Lâm Dao Dao qua lớp kính dày cộm.
Vừa nhìn thấy Lâm Dao Dao, Lâm Uyển Bạch không khỏi đưa tay che miệng. Hai mắt cô rưng rưng như sắp khóc, không phải vì thương tình, mà là thương hại. Hơn năm năm rồi kể từ ngày cô ta gặp cô ở trung tâm thương mại, so với lúc đó, Lâm Dao Dao bây giờ còn tàn tạ hơn. Một cánh tay và cả phần cổ cô ta vẫn còn hằn lên những vết sẹo lồi từ việc bị axit dây phải. Không chỉ có vậy, Lâm Dao Dao hiện giờ không giống như một người có tâm lý bình thường, chỉ ngồi một chỗ lặp đi lặp lại câu: "Tôi sẽ khiến cô phải trả giá...cô không có quyền được hạnh phúc hơn tôi…"
Lâm Uyển Bạch chau mày, quay sang hỏi nữ cảnh sát: "Cô ta bị như vậy bao lâu rồi?"
"Từ lúc điều trị chứng bỏng da do bị dính axit, sau đó có lẽ không chấp nhận được nhan sắc hiện tại nên mới dẫn đến chứng bệnh tâm thần này."
"Bệnh tâm thần ư? Sao không đưa cô ta đi điều trị ạ?"
Nữ cảnh sát bĩu môi rồi lắc đầu: "Tù nhân thì không được hưởng nhiều quyền lợi như vậy đâu. Có phòng giam riêng, ít lâu được tiêm thuốc an thần để ngủ ngon hơn đã là đãi ngộ tốt lắm rồi."
Lâm Uyển Bạch gật đầu như hiểu ra, sau đó lại nói với nữ cảnh sát mình cũng muốn đi thăm tù nhân Lý Huệ, cách thức thăm nom giống hệt với Lâm Dao Dao, tức là chỉ quan sát từ xa chứ không gặp mặt.
"Đây là phòng giam của tù nhân Lý Huệ, có cửa kính nhỏ cho cô nhìn vào trong. Phòng này có năm người, tù nhân nào gầy vào tóc bạc nhất chính là bà ta." - Nữ cảnh sát đưa cô đến nơi, sau đó còn rất tận tình giải thích.
Lâm Uyển Bạch theo lời cô ta lén nhìn vào trong, phát hiện Lý Huệ bây giờ cũng khác xưa quá. Bà ta ngồi ôm đùi ở một góc khiến cô khó thấy rõ mặt, nhưng phong thái này thật trái ngược với quý phu nhân nhà họ Lâm ngày nào.
"Bà ta sống ở đây có ổn không?"
Nữ cảnh sát thở dài: "Cũng không biết có nên gọi là ổn không. Nhà tù này thì không có bạo hành, nhưng mà Lý Huệ từ khi vào đây hết chê cơm canh đạm bạc rồi lại ngồi khóc thút thít suốt ngày, nói là nhớ con gái. Mấy năm rồi, sáng nào bà ta cũng hỏi bất kì cảnh sát nào đi ngang là con gái có đến thăm hay không. Mọi người sợ bà ta tuổi cao sức yếu không chịu nổi cú sốc là con gái cũng vào tù nên chỉ lắc đầu cho có."
Sắc mặt của Lâm Uyển Bạch trầm xuống thấy rõ, cô bất giác lấy trong túi xách một hộp quà giáng sinh nhỏ đưa cho nữ cảnh sát: "Cô cảnh sát, tôi có chuyện này muốn nhờ cô. Mấy hôm nữa là đến giáng sinh rồi, khi đó cô hãy đưa món quà này cho Lý Huệ, nói là con gái ở xa gửi đến."
"Lâm Uyển Bạch, cô…"
Lâm Uyển Bạch lắc đầu: "Tôi không phải con gái của bà ta, chỉ là một người quen trước đây thấy thương hại một bà già thôi. Nếu bà ta còn cố tình hỏi con gái bây giờ thế nào, cô chỉ cần bảo sống rất tốt là được."
Nữ cảnh sát thở dài, dù không hiểu khúc mắc trong câu chuyện này cho lắm nhưng vẫn gật đầu: "Được, tôi sẽ chuyển quà giúp cô."
"Cảm ơn cô!"
"..."
Lâm Uyển Bạch cứ vậy mà rời khỏi nhà tù, tuyết bây giờ cũng đã bắt đầu rơi dày hơn. Hạt tuyết nặng dần, nhưng tâm trạng của cô thì lại càng nhẹ đi. Không hiểu lí do vì sao, nhưng cô lại thấy có chút vui lòng khi gửi đi món quà giáng sinh cho người trong nhà tù đó.
Chỉ còn mấy mét nữa là ra đến đường lớn, đột nhiên chuông điện thoại của Lâm Uyển Bạch reo lên, là "Người đàn ông đã có một vợ và hai con" gọi đến.
Vừa nghe máy, cô vừa bước đi, lúc nghe được giọng đối phương thì cũng đã nhìn thấy người đứng bên đường đối diện cùng với hai đứa bé, một đứa nắm tay, một đứa bồng trên người, nghe điện thoại cũng phải dùng đến tai nghe.
"A lô…"
"Em thấy anh rồi, qua ngay đây!" - Nói rồi cô tắt điện thoại bỏ vào túi, nhìn Hoắc Trường Uyên cười một cái, hắn cũng cười lại với cô. Sau khi qua đường, cô giúp hắn dắt tay Thiên Bình, cả nhà bốn người cùng đi bộ đến quán cháo cá cách đó không xa.
Hoắc Thiên Bình đã bắt đầu đói bụng, không chịu nổi mà ghì nhẹ tay áo Lâm Uyển Bạch: "Mẹ, sao lâu có cháo cá vậy ạ?"
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng xoa đầu con mình: "Bình Bình đợi một chút, sẽ có ngay thôi."
"Cháo cá nóng hổi tới rồi đây!" - Cô vừa dứt lời, phục vụ quán cùng vừa mang đến một nồi cháo cá to đùng. Bên ngoài tuyết rơi, ngồi trong nhà ăn đồ nóng thế này thì còn gì bằng.
Hoắc Trường Uyên vẫn ga lăng như mọi lần, là người mở nắp nồi cháo cá và múc cháo cho cả ba mẹ con. Nhưng lần này vừa mở nắp nồi, khói và mùi cá bay nghi ngút thì đột nhiên Lâm Uyển Bạch lại không chịu nổi mà đưa tay bụm miệng, ra hiệu cho Hoắc Trường Uyên mau đậy nồi lại.
"Tiểu Bạch, em không sao chứ?" - Hoắc Trường Uyên lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ là em hơi cảm thấy buồn nôn."
Hoắc Trường Uyên nghe vậy mừng quýnh lên: "Tiểu Bạch, buồn nôn là ốm nghén đấy! Nhất định là em lại có thai rồi!"
===============
Lời nhắn từ tác giả:
Các độc giả thân mến, vậy là sau hơn hai tháng đồng hành, "Một đêm nồng nhiệt, một đời đắm say" đã chính thức có hồi kết, các nhân vật thiện đều có được cái kết viên mãn, còn kẻ ác vẫn sẽ chịu sự trừng trị của pháp luật.
Xin chân thành cảm ơn tất cả bạn đọc đã luôn theo dõi và ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Cuối cùng, nếu yêu thích văn phong của mình, mời mọi người cùng theo dõi
"Hồng môn viên thủ": thể loại (tình yêu) (hành động) (hài hước) hiện đã được đăng tải lên trên nick của mình hoặc "Bẩm báo Vương Gia! Vương Phi đến rồi!": thể loại (tình yêu) (cổ trang) sẽ được đăng tải vào khoảng đầu tuần sau (14/6/2021)