Hoắc Trường Uyên thấy vậy liền nhếch mép một cái hài lòng: "Tốt lắm. Mau đi theo tôi." - Nói rồi toan kéo Lâm Uyển Bạch đi ra khỏi quán bar và để cô ngồi lên xe của hắn.
Lâm Uyển Bạch khó hiểu vô cùng nhưng cũng làm theo. Đến lúc đã ngồi ngay ngắn trên hàng ghế sau mới hỏi: "Anh định đưa tôi đi đâu?"
Hoắc Trường Uyên im lặng không nói gì, chỉ thấy hắn cầm điện thoại lên gọi ai đó xì xầm to nhỏ, nhỏ đến mức Lâm Uyển Bạch ngồi cạnh vẫn không nghe rõ được gì. Một lát sau, Giang Phóng từ đường ngược chiều băng qua, mở cửa xe đưa cho hắn một bản hợp đồng. Hoắc Trường Uyên nhận lấy nó, đọc sơ một lượt liền gật đầu rồi ném cho cô.
"Kí vào đây, sau đó thỏa thuận của chúng ta sẽ được thực thi."
Lâm Uyển Bạch cười khinh: "Bao nuôi cũng cần kí giấy tờ?"
Hoắc Trường Uyên không quan tâm lắm thái độ của cô: "Đúng vậy, bất cứ cuộc đổi chác lớn nào cũng cần giấy tờ. Tôi lại là người rất quy tắc, em chỉ có thể làm theo."
Lâm Uyển Bạch lườm lườm đối phương, đúng là hống hách hết biết. Nhưng trong tình cảnh ngày cô đang rất lép vế nên cũng không dám nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn mở hợp đồng ra xem.
Điều lệ hợp đồng: Trách nhiệm của bên B đối với bên A.
1. Tất cả mọi sinh hoạt của bên B đều phải theo sự sắp xếp và quyết định của bên A, từ việc nhỏ cho đến lớn.
2. Bên B tuyệt đối không được phép có bạn trai khi đang trong thời hạn hợp đồng với bên A.
3. Bên B phải công nhận lời bên A là chân lí, chỉ có thể tuân theo không được phản bác.
4. Bên B phải thỏa mãn nhu cầu sinh lí mỗi khi bên A cần.
Điều lệ hợp đồng: Trách nhiệm của bên A đối với bên B:
1. Bên A sẽ chu cấp đầy đủ tiền bạc và vật chất cho bên B.
Lâm Uyển Bạch đọc xong bản hợp đồng liền cản thấy người này vô cùng nhỏ mọn, trong khi trách nhiệm của hắn chỉ là vung tiền còn cô phải làm không biết bao nhiêu việc nữa, đúng là đáng ghét chết được!
Thấy biểu cảm không ưng ý của cô, Hoắc Trường Uyên liền khích vào: "Thế nào? Không dám kí đúng không?"
Lâm Uyển Bạch liếc hắn một cái, cầm bút lên kí cái toẹt: "Cái gì mà không dám. Tôi vốn là người rất tham tiền, vì tiền không có gì lại không dám cả." - Nói rồi cô hậm hực trả lại bản hợp đồng đã hoàn chỉnh cho hắn. Đối phương lại một lần nữa thấy hài lòng, tiện tay kí chỗ bên A rồi đưa cho Giang Phóng.
Rồi hắn quay sang nhìn Lâm Uyển Bạch đang trong trạng thái bất mãn vô cùng. Đúng là một người phụ nữ giỏi nói dối mà, từ trước hắn đã điều tra gốc gác ngọn ngành của cô cả rồi, vốn dĩ cô cần tiền như vậy là vì viện phí của bà, vậy mà cô luôn tỏ ra mình là một kẻ tham tiền. Cốt lõi của việc đó đương nhiên là muốn hắn mau chóng chán ghét cô rồi, vì chẳng ai lại thấy hứng thú mãi một người có tâm địa xấu xa. Nhưng không, cô đã lầm...
Hoắc Trường Uyên nhìn ra tất cả nhưng lại không nói gì, chỉ lệnh tài xế chở hai người đến một tòa chung cư cao ngút trời. Hắn chỉ tiện tay chỉ đại một căn, liền có người sắp xếp giấy giờ bán cho hắn. Trong lúc đợi làm hồ sơ, đối phương cặp chặt vai Lâm Uyển Bạch đưa cô lên nhà trước.
Vừa bước vào trong, Lâm Uyển Bạch đã bị choáng ngợp bởi diện tích cũng như cách bài trí và nội thất của căn nhà. Mắt cô sáng rớ nhìn qua nhìn lại mãi vẫn không thấy chán. Đây chính là căn nhà mơ ước trong mơ của cô, tưởng tượng mỗi ngày được cùng bà ngoại vui cười ở một mái ấm không lo dột nước mưa, lại còn tiện nghi, rộng lớn như thế này là đã thấy thích rồi. Còn Hoắc Trường Uyên, vừa bước vào đã không thấy thuận mắt: "Nội thất này đã lỗi thời, cách bài trí cũng không hề logic chút nào. Đợi Giang Phóng làm giấy tờ xong tôi sẽ kêu anh ta cho người dọn lại chỗ này cho em."
Lâm Uyển Bạch phản bác: "Tôi thấy mọi thứ trong căn nhà này đã quá hoàn hảo, không cần phải chỉnh sửa cái gì." Đó là một phần cô không muốn sửa, phần kia không muốn tiêu thêm tiền của Hoắc Trường Uyên nữa, rõ ràng là càng ít sẽ càng tốt.
Hoắc Trường Uyên thở dài: "Tôi có cần photo một bản điều lệ hợp đồng cho em ngắm nghía mỗi đêm đến khi ăn sâu vào máu thì thôi không?"
Lâm Uyển Bạch nghe đến điều lệ hợp đồng liền câm như hến, bất lực làm biểu cảm phồng má vô cùng tức cười. Đúng là phận không tiền dưới trướng người khác, hé răng một cái cũng đã làm trái hợp đồng. Ngược lại, Hoắc Trường Uyên lại cảm thấy vô cùng hài lòng, lại có chút không quen với sự ngoan ngoãn này.
Sau đó, một vài nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt được chuyển vào, sắp xếp một cách ngăn nắp và vô cùng tươm tất. Theo lời của Hoắc Trường Uyên, tạm thời cô sẽ sống ở đây và dùng tạm những nội thất này, sau khi chính thức làm giấy chuyển nhượng xong hắn đều sẽ sửa lại hết cho cô.
"Em còn vấn đề nào thấy chưa ổn thỏa nữa không?"
"Không, mọi thứ đều rất tốt."
Hoắc Trường Uyên gật gật: "Được, vậy tạm thời cứ như vậy đi. Còn nữa, ngày mai em hãy đi xin nghỉ ở tất cả các nơi em thường làm việc, nhất là quán bar."
"Tại sao? Không đi làm để chết đói à?"
"Tôi nuôi em."
Lâm Uyển Bạch nghe xong ba chữ này thì hơi cứng họng, sau đó liền tìm lí do khác cho mình: "Anh đâu có nuôi tôi cả đời, nếu tôi không đi làm để tích góp thì sau khi chấm dứt hợp đồng tôi sẽ sống ra sao?"
"Tới khi đó tôi sẽ cho em một số tiền đủ sống nửa đời còn lại. Còn nếu em muốn đi làm để gặp phải những tên đồi bại kia thì cứ việc, hãy nhớ không phải lúc nào cũng may mắn có tôi bên cạnh."
Lâm Uyển Bạch lúc đầu vốn dĩ không hề thích ý kiến này, nhưng đối phương cũng đã mở lời sẽ lo cho cô kể cả khi đã chán cô rồi còn gì? Hơn nữa hắn vốn nói không sai, làm ở quán bar thật sự cũng không an toàn một chút nào...