"Ah~" - Lâm Uyển Bạch vừa tỉnh dậy đã khẽ kêu lên một tiếng. Toàn thân cô trần như nhộng, ê ẩm không thôi, tưởng chừng chỉ nhẹ cử động cũng đủ nghe tiếng xương kêu răng rắc. Đầu cô đau như búa bổ vì chưa tỉnh rượu. Cô ôm đầu, từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Đêm qua rõ ràng cô vẫn đang ở quán rượu làm PG. Cô rót rượu cho rất nhiều khách hàng, cũng có uống xã giao mấy ly cho có lệ. Làm cái nghề này được một khoảng thời gian, tửu lượng của cô cũng không phải là tồi. Nhưng hôm qua hết người này đến người khác ép cô tiếp rượu đến choáng váng mặt mày. Cô lúc đó không còn đứng vững, chỉ nhớ có người nói sẽ đưa cô về.
Bình luận truyện