Một Đêm Xuân

Chương 2



Giang lão gia bốn mươi tuổi, không hề già nua, cao lớn nho nhã, tướng mạo tuấn tú, khi nói chuyện với người khác, luôn hòa nhã dễ gần.

Khi đến chùa lễ Phật, ta cố ý làm rơi khăn tay trước mặt ông ấy, ông ấy nhặt lên trả lại cho ta, khoảnh khắc nhìn thấy ta, ông ấy đã thất thần.

Nghe nói ta có nét giống người trong mộng đã qua đời của ông, một sự tồn tại như ánh trăng sáng trong lòng.

Vốn dĩ mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, ai ngờ đâu, ông ấy lại c.h.ế.t ngay trong đêm tân hôn, còn lập ra cái di chúc vớ vẩn gì đó.

Mỹ nhân kế của ta còn chưa kịp dùng đã tuyên bố thất bại.

"Đến nước này rồi, còn cách nào nữa? Chẳng lẽ ta còn có thể biến thành con gái của cha ngươi để chia gia sản sao?"

Ta ủ rũ cúi đầu, ngồi trước bàn trang điểm tháo hoa tai.

Giang Đình Dã tựa người vào một bên, nghịch hộp trang điểm trong tay, thờ ơ nói: "Ngươi có thể sinh một đứa mà."

"Ngươi nói cái gì?!"

"Mượn, giống, sinh, con, đó, mẹ nhỏ."

"Người ngoài đâu biết đêm đó ngươi còn chưa động phòng với cha ta, nếu tháng sinh chênh lệch một hai tháng, cũng có thể qua mặt được."

Trong lòng ta chấn động.

"Mẹ nhỏ," Giang Đình Dã nâng cằm nhỏ nhắn của ta lên, giọng nói trầm thấp, "Cầu phú quý trong nguy hiểm nha..."

Ta bị ép phải nhìn thẳng vào hắn, đối diện với đôi mắt đào hoa đen láy, sáng rực.

Công tử trước mặt, môi đỏ răng trắng, mày ngài như họa, quả là một gương mặt tuyệt đẹp.

"Ngươi?" Chỉ nhìn gương mặt này, cũng không phải là không thể, dù sao ta cũng chỉ muốn giữ con chứ không cần cha.

Hắn nhún vai.

"Xin lỗi, ta còn phải giữ mình trong sạch cho vị hôn thê tương lai của ta."

"..."

Suýt chút nữa ta đã tin lời một kẻ phóng đãng suốt ngày lui tới chốn lầu xanh nói.

Ta trợn mắt: "Vậy ngươi nói xem, ta nên tìm ai?"

"Ca ca ta chứ ai."

"Ngươi nói ai?

"Giang, Từ, Dạ. Ca ca ta. Mượn con của huynh ấy, mới giống người nhà họ Giang chúng ta chứ."

Người này muốn kéo Giang Từ Dạ xuống khỏi thần đàn, hủy hoại hắn ta sao?

Ta tiến sát lại gần Giang Đình Dã, nheo mắt: "Ngươi muốn hại ca ca mình à?"

Giang Đình Dã cười nhạt: "Không đến mức đó. Nữ nhân ta muốn cưới thích hắn, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ mẹ nhỏ giúp ta cạy góc tường thôi."

Nữ nhân mà Giang Đình Dã muốn cưới tên là Tô Tĩnh Uyển, nàng ta xuất thân từ gia đình quyền quý, là một đích nữ, thích Giang Từ Dạ.

Nói thật, những cô nương đoan chính đều sẽ chọn Giang Từ Dạ làm chồng, hắn xuất thân cao quý, là con trai trưởng, làm quan lớn, lại còn trong sạch.

Đúng chuẩn một người chồng lý tưởng.

Vấn đề là, một người nam nhân tốt đẹp, trong sạch như băng như tuyết như vậy, làm sao có thể bị ta cưa đổ được chứ.



"Giang Từ Dạ làm sao có thể để mắt đến ta được?"

"Nam nhân hiểu nam nhân nhất," ánh mắt phóng đãng của Giang Đình Dã lướt trên người ta, "Nếu như lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi giả vờ tốt hơn một chút, chưa biết chừng ta cũng bị lừa gạt."

Phải nói rằng, cái miệng này của Giang Đình Dã, thật sự có thể biến sự sống thành cái chết.

Ta thật sự bị hắn thuyết phục.

"Ngươi cứ đánh cược một phen đi. Nếu thua, với tính cách hiền lành của ca ca ta, cùng lắm là đuổi ngươi đi. Nếu thắng, Triệu Oanh Oanh à, cả đời ngươi sẽ ngập trong vinh hoa phú quý.”

Nếu được như lời hắn nói, cả đời hưởng vinh hoa phú quý, thì ta thật sự, thật sự rất động lòng.

Giang Đình Dã muốn ta quyến rũ Giang Từ Dạ, muốn hắn phải động chân tình.

Còn ta, ta tự biết thân biết phận, ta chỉ muốn Giang Từ Dạ rung động thôi.

Ta cũng chẳng buồn nghĩ cách vun đắp tình cảm nữa, cứ nói thẳng ra vậy.

Đêm tuyết rơi, ta xách đèn gõ cửa thư phòng của hắn, tựa hồ ly trong Liêu Trai, dáng vẻ yểu điệu thướt tha.

"Đại công tử, nghe nói ngươi có cuốn kinh cầu siêu độc nhất vô nhị, cho ta xem thử được không? Ta muốn tụng kinh cho cha ngươi."

Giang Từ Dạ khẽ nhíu mày, nhưng hắn vốn là người biết giữ lễ nghĩa, dù không quen bộ dạng lả lơi của ta, vẫn nhẫn nại đáp ứng.

"Chờ một chút.”

Đèn đuốc le lói, ta đứng nơi cửa, gió tuyết luồn vào cổ áo, ta không nhịn được rùng mình một cái.

Giang Từ Dạ đang lật sách, vô tình liếc mắt ra cửa, chỉ một cái liếc mắt ấy, hắn đã động lòng trắc ẩn.

"Vào trong đợi đi."

Giang Từ Dạ, người đỗ đạt từ thuở thiếu niên, tuổi trẻ đã vào nội các, hiểu rõ việc trị quốc an dân, lại chẳng hiểu mưu kế của người đẹp.

Chỉ vì một phút mềm lòng này, hắn đã rước họa vào nhà.

"Lạnh quá."

Ánh mắt hắn dừng trên giá sách, không nhìn ta lấy một lần, giọng đều đều: "Đến bên lò sưởi mà hơ lửa."

Thế là hắn tìm sách quý, ta thì ngồi bên lư hương.

Ngoài cửa sổ cành mai gầy in bóng, trong phòng hương thơm thoang thoảng.

"Bịch." Một cuốn sách rơi khỏi tay hắn, bước chân hắn có chút lảo đảo, những ngón tay thon dài trắng nõn day day mi tâm, vẻ mặt có chút hoang mang.

"Sao vậy?"

"Không sao."

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn bám chặt lấy giá sách, mồ hôi lạnh toát ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi mỏng mím chặt.

Ta từng bước tiến về phía hắn, những chiếc chuông nhỏ trên chân vang lên từng tiếng thanh thúy.

"Đại công tử, ngươi mệt rồi phải không? Để ta dìu ngươi lên giường nghỉ ngơi nhé."

"Không cần."

Hắn rất bướng bỉnh.



Nhưng thân thể hắn đã thật sự rệu rã đến không tưởng, ngay cả sức đẩy ta ra cũng không còn.

Ta nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, kiễng chân, thổi nhẹ vào tai hắn: "Ngoan, nghe lời ta nào."

Trong khoảnh khắc ấy, dường như hắn chợt hiểu ra điều gì đó.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Rời khỏi màn sương mù quấn quýt trong đám tang, ngũ quan của hắn dần trở nên rõ nét và sống động.

Như một bức tranh thủy mặc vẽ non nước nhàn nhạt, thong dong lan tỏa trên giấy Tuyên Thành.

Nốt ruồi đỏ nhỏ giữa trán là sắc màu rực rỡ duy nhất, tươi thắm đến nao lòng, ta khẽ chạm vào nó.

Cơ thể căng cứng của hắn khẽ run lên: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Chẳng thể nói với hắn là muốn mượn hắn dùng một chút được.

Chỉ có thể thuận miệng bịa ra: "Tiểu nữ vừa gặp công tử đã đem lòng yêu mến, tương tư thành bệnh, bệnh tình nguy kịch, bất đắc dĩ mới liều lĩnh như vậy, chỉ cầu được hoan lạc cùng công tử một đêm, đời này dù c.h.ế.t cũng không hối tiếc."

Hắn hít sâu một hơi, càng run rẩy dữ dội: "Trong đám tang, ngươi nói là đã phải lòng cha ta mà."

Ta đã nói vậy sao?

Nói dối nhiều quá, chính ta cũng không nhớ nổi.

Ta hôn lên sống mũi cao thẳng của hắn.

"Đại công tử, đừng nghĩ nữa. Lúc này, ta chỉ yêu mình ngươi thôi."

Hắn nhắm chặt mắt, mím chặt môi, không nói một lời nào.

Hắn cảm thấy hổ thẹn.

Hổ thẹn vì thân thể phản bội ý chí của hắn.

Hương thơm thoang thoảng đâu phải hương k í c h d ụ c, chỉ là hương làm mềm xương cốt thường thấy, vậy mà hắn lại động lòng.

Ta cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành hắn: "Này, đừng như vậy chứ, sẽ không có người thứ ba nào biết đâu."

Ánh mắt ta nhìn xuống, đôi môi mỏng lạnh lùng, vẻ kìm nén của hắn, lại mang một sức quyến rũ bí ẩn.

Ta cúi đầu muốn hôn, hắn lại nghiêng mặt đi.

"Không cho hôn à, ta càng muốn hôn."

……

Quạ rét giật mình, ánh trăng khẽ rung.

Ta mê hoặc hắn.

"Ta đến mỗi đêm có được không?"

Cho đến khi ta mượn được con của hắn.

Được rồi, đích trưởng tử không đồng ý.

Hơi thở hắn hỗn loạn, dứt khoát từ chối ta: "Mơ đi."

Quyến rũ thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.