Mưa lớn vừa tạnh, trời tờ mờ sáng, Giang Đình Dã dẫn theo một đội cẩm y vệ đợi ở ngoài cửa.
"Làm phiền đại ca rồi, không biết ai để lộ chuyện huynh ra khỏi phủ, ta cũng không thể giấu được nữa."
"Vốn cũng không trông cậy vào ngươi."
Giang Đình Dã vẻ mặt u ám: "..."
Giang Từ Dạ khoác áo choàng lông hạc, bước ra ngoài, dáng vẻ thong dong, như đi dự một bữa tiệc bình thường.
Trước khi đi dặn dò Giang Đình Dã: "Chăm sóc tốt cho mẹ con họ."
"Tất nhiên rồi."
"Bảo Cố Bác Ngạn chữa vết thương trên người cho ngươi."
Giang Đình Dã với khuôn mặt bầm tím, duỗi tay: "... Ca ca, huynh ra tay thật nặng. Rốt cuộc giữa ta với nàng ấy ai thân thiết với huynh hơn?"
Giang Từ Dạ mặt không cảm xúc: "Ngươi nói xem?"
Hóa ra, sau khi Giang Từ Dạ đến, xác nhận ta bình an vô sự, liền gọi Giang Đình Dã ra ngoài đánh một trận.
Nói cũng lạ, Giang Đình Dã lại ngoan ngoãn để huynh trưởng đánh, không một lời oán trách.
Ta cảm thấy hắn thật kỳ lạ, quay đầu hỏi hắn: "Ca ca ngươi đánh ngươi, ngươi không phản kháng à? Giang Đình Dã, ta cảm thấy ngươi có lẽ vẫn còn lương tâm, vẫn còn kính trọng ca ca ngươi. Nhân lúc chưa gây ra đại họa, bây giờ ngươi quay đầu là bờ, vẫn còn cứu được."
Giang Đình Dã dựa vào cửa sổ, nghịch chiếc trống lắc trong tay, biểu cảm trên mặt khiến người ta không nhìn rõ.
"Nàng nghĩ ta không phản kháng sao? E là nàng không biết, huynh trưởng của ta từng ở doanh trại Tây Bắc, Tạ Thù hiện giờ nắm giữ binh quyền là đồ đệ do chính tay hắn dẫn dắt đấy."
Ta nhớ đến sức bền và thể lực tốt của Giang Từ Dạ, lại nghĩ đến lúc trước hắn nói muốn cùng ta bỏ trốn đến biên ải xây dựng gia đình, bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Quả không hổ là người nam nhân ta để mắt đến."
"Triệu Oanh Oanh, hãy thu lại cái bộ dạng rẻ tiền này đi."
"..."
Giang Từ Dạ vẫn bị tống giam, nhưng mãi vẫn chưa có phán quyết.
Có hai lý do.
Một là chứng cứ không đủ, mà Giang phủ lại có gốc rễ sâu rộng, động một chút là ảnh hưởng đến toàn bộ, Tam ty không dám khinh suất kết tội.
Hai là Giang Từ Dạ những năm tại vị đã có nhiều thành tích xuất sắc, chủ trì nội các thực hiện một loạt các biện pháp cải cách, chấn chỉnh kỷ cương, làm giàu cho dân, làm mạnh cho nước, xây dựng biên phòng, làm nhiều việc tốt cho đất nước và nhân dân, danh tiếng rất tốt.
Nếu kết tội bừa bãi, sợ rằng sẽ gây ra tranh cãi trong dân gian.
Vì vậy, việc này đã bị trì hoãn.
Không lâu sau, ở kinh thành lại xảy ra chuyện, dân chúng gửi hàng vạn bức thư thỉnh cầu.
Nguyên nhân của sự việc là, sau khi hoàng đế bãi miễn Giang Từ Dạ, lại đề bạt cha của quý phi lên làm chức tể tướng, lão già đó vừa lên đã bổ nhiệm người thân, thay thế vị quan tài năng đang trị thủy ở phương Nam bằng người của mình, chỉ huy loạn xạ, khiến đê điều vỡ, làm ngập lụt hơn bốn ngàn hộ dân, số người c.h.ế.t lên đến hàng vạn, nhất thời lòng dân sục sôi.
Vạn dân gửi thư kêu gọi hoàng đế gần gũi hiền thần, xa lánh kẻ tiểu nhân, khôi phục chức vị tể tướng cho Giang Từ Dạ, nghiêm trị cha của quý phi cùng bè lũ gian thần.
Nhưng hoàng đế lại là kẻ si tình, vì để quý phi yên tâm dưỡng thai, đã dập tắt mọi tiếng nói phản đối, mọi việc vẫn như cũ, thậm chí còn một lần nữa đưa ra chuyện phế hậu trên triều đình.
Phe cánh của quý phi lập tức hùa theo, còn phe phái do Tạ Thù tiểu tướng quân đứng đầu lại kiên quyết phản đối.
Hoàng đế nổi giận, mắng nhiếc Tạ Thù cùng những người khác là đồng lõa với Giang Từ Dạ, phạt bọn họ cấm túc tại nhà, cắt bổng lộc ba tháng.
Giang Đình Dã khinh bỉ việc này: "Vậy thì lòng trung thành của ca ca ta là gì chứ? Năm đó không nên đưa tên vô dụng này lên ngôi."
Hoàng đế hiện nay năm xưa chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, sau khi cưới đại tiểu thư và được sự ủng hộ của nhà họ Giang, mới có thể vượt qua cuộc tranh giành ngôi vị đẫm máu, lên ngôi hoàng đế.
Tuy nhiên, sau khi lên ngôi, hắn ta chìm đắm trong sắc đẹp, bỏ bê triều chính.
Những năm qua, nhờ có Giang Từ Dạ dẫn dắt bách quan tận tâm tận lực, dày công vun đắp, mới có được cục diện quốc thái dân an như ngày nay.
Giọng điệu bất bình của Giang Đình Dã khiến ta ngạc nhiên, ta liếc nhìn hắn: "Ngươi đang tức giận vì chuyện gì? Đây chẳng phải là điều ngươi muốn thấy sao? Thiên tử và hiền thần nảy sinh mâu thuẫn, họa đến từ trong nhà, âm mưu của ngươi sắp thành công rồi."
Giang Đình Dã thu lại vẻ mặt, không cho là đúng: "Trò chơi quá dễ sẽ khiến người ta chán ngấy."
....
Thoáng chốc đã ba tháng trôi qua, quý phi hạ sinh hoàng tử, trong cung bày tiệc đầy tháng, mời khách khắp nơi.
Ta và nhị tiểu thư cũng nằm trong số khách mời, lý do là đại tiểu thư lại mang long thai, buồn bã không vui, tên hoàng đế chó má kia bỗng dưng có lương tâm, cho chúng ta vào cung bầu bạn với đại tiểu thư.
Trước khi lên đường, Giang Đình Dã sắc mặt phức tạp, nói một câu: "Triệu Oanh Oanh, ta đã cho người đưa đứa con của nàng về quê nhà ở Giang Nam rồi."
Tim ta đập thình thịch, trong nháy mắt hiểu ra đêm nay chính là lúc Giang Đình Dã và quý phi lên kế hoạch tạo phản.
Cung điện nguy nga, đèn đuốc mờ ảo, tiếng nhạc du dương, một cảnh tượng thái bình thịnh vượng.
Yến tiệc bắt đầu chưa lâu, quý phi đã mỉm cười nói với hoàng đế: "Nghe nói hoàng hậu nương nương múa rất đẹp, không biết hôm nay thần thiếp có may mắn được chiêm ngưỡng phong thái của nàng ấy không?"
Hoàng đế vừa nghe, lập tức yêu cầu đại tiểu thư biểu diễn ngay tại chỗ.
Đây là sự sỉ nhục trắng trợn.
Không có bậc mẫu nghi thiên hạ nào lại biểu diễn trước bàn dân thiên hạ, huống hồ đại tiểu thư còn đang mang thai.
Ta liếc nhìn Giang Đình Dã, hắn rõ ràng cũng không ngờ tới, ánh mắt lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào quý phi một cách tàn nhẫn.
Nhị tiểu thư tức giận, muốn đứng dậy tranh luận, bị đại tiểu thư ấn trở lại.
Đại tiểu thư bình tĩnh nói: "Ta sẽ múa."
Ta nhìn mặt đất phủ tuyết trơn trượt, mí mắt giật giật, ngăn nàng lại: "Mặt đất rất trơn, quá nguy hiểm, thai của người vốn đã không ổn định."
"Ta biết, nhưng người nhà họ Giang chúng ta không thể tiếp tục làm trái ý thánh thượng."
Trong lòng ta chấn động và hoang mang, tại sao lại như vậy?
Rõ ràng đêm Giang Từ Dạ đến gặp ta, ta đã viết trên lòng bàn tay hắn tin tức Giang Đình Dã là nội gián của địch quốc, cùng quý phi mưu phản rồi mà.
Chỉ cần Giang Từ Dạ truyền tin tức ra ngoài, quý phi và Giang Đình Dã sẽ bị điều tra, nhà họ Giang sẽ được minh oan, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là sơ hở ở chỗ nào?