Một Đêm Xuân

Chương 4



Ta bước đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng gảy dây đàn, dỗ dành hắn: "Hay là thế này đi, ngươi dạy ta một tháng, sau này ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, nơi nào có ngươi, ta nhất định sẽ tránh xa."

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng: "Ta dựa vào đâu mà tin ngươi?"

"Dựa vào điều kiện hấp dẫn như thế này, ta tin đại công tử sẽ bằng lòng đánh cược một lần."

Bị hắn chán ghét đến cực điểm, cũng là một lợi thế có thể tận dụng.

Quả nhiên, hắn đồng ý, nhưng vẫn nghiêm khắc cảnh cáo ta: "Nếu trong một tháng này ngươi còn nói năng lả lơi, cử chỉ lẳng lơ, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa."

"Vâng vâng vâng, học trò nhất định sẽ giữ đúng quy củ, chôn chặt tình cảm dành cho tiên sinh trong lòng, tuyệt đối không quấy rầy tiên sinh nửa phần."

Một tháng bên nhau sớm tối, ta không tin không tìm được cơ hội ra tay với hắn lần nữa.

Ta ôm đàn gõ cửa thư phòng của Giang Từ Dạ.

Để hắn bớt đề phòng, ta để mặt mộc, không trang điểm, cài trâm gỗ mặc áo vải, ra dáng một nữ học trò chăm chỉ cầu học.

"Sau này xin nhờ tiên sinh chỉ giáo."

Trâm gỗ, áo vải không che được làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp kiều diễm, chỉ là trông có vẻ ngoan ngoãn hiền lành hơn một chút thôi.

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ta, hắn hơi sững sờ.

Ta thầm mừng, chẳng lẽ vẻ ngoài mộc mạc này thật sự lọt vào mắt hắn rồi?

Ai ngờ chỉ một thoáng sau, hắn thu lại vẻ mặt, hỏi ta: "Bây giờ là giờ nào rồi?"

"Chắc khoảng giờ Tỵ rồi."

"Sao lại đến muộn thế này?"

Ta ngáp một cái: "Đêm qua thức khuya đọc thoạI bản, ngủ quên mất..."

"Vẫn còn buồn ngủ à?"

"Có một chút."

Giọng hắn trầm xuống: "Có cần ngủ thêm không?"

Ta suy nghĩ một chút, cũng được, định đẩy cửa vào: "Vậy ta lên giường của ngươi nghỉ một lát, lát nữa ngươi gọi ta dậy tập đàn nhé."

Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, hất tay ta ra: "Ở ngoài đợi đi, tỉnh táo rồi hãy vào."

Ta giật mình, vội vàng sửa lời: "Tỉnh rồi tỉnh rồi."

"Tốt lắm, vậy thì đứng phạt cho tỉnh táo đi."

"..." Lòng dạ của hắn sắt đá quá.

"Đứng bao lâu cơ chứ?"

Hắn không chút lưu tình đóng sập cửa lại: "Một canh giờ."

Thật là một kẻ nhẫn tâm bạc tình.

Nửa canh giờ trôi qua, ta bám cửa sổ lén nhìn Giang Từ Dạ, hắn đang múa bút vẽ tranh, thần sắc tập trung, không chút xao nhãng.



Rõ ràng là đã quên mất sự tồn tại của ta rồi.

Ta nghĩ bụng, thay vì đứng đây vô ích, chi bằng nghĩ cách dỗ dành hắn một chút.

Trong thư phòng, lò đất nhỏ đang nấu trà, hương thơm thanh nhã.

Ta chợt nảy ra một ý tưởng này.

Nghe nói dùng tuyết nấu trà thì hương vị càng thêm ngọt ngào, chi bằng đi vườn mai lấy một ít về cho hắn thử.

Khi ta đang phủi tuyết trên cây, dưới gốc cây bỗng vang lên một giọng nam trong trẻo: "Cô nương, xin hỏi đường đến suối Hạc Minh đi thế nào?"

Cô nương? Không phải là dì Triệu sao?

Thật mới lạ.

Ta cúi đầu nhìn xuống, đứng dưới gốc mai là một nam tử áo xanh tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, cười tựa suối trong.

Suối Hạc Minh là nơi ở của Giang Từ Dạ, hắn đến để tìm Giang Từ Dạ.

Ta hứng thú với mọi thứ về Giang Từ Dạ, bèn hỏi hắn ta với vẻ thích thú: "Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Giang Từ Dạ?"

Chàng trai ôn hòa đáp: "Cố Bác Ngạn, ta và Giang huynh là bạn học cùng trường."

Thảo nào cũng có chút khí chất thư sinh giống Giang Từ Dạ.

Ta luôn giữ khoảng cách với người đọc sách, không muốn dính líu gì thêm, bèn chỉ tay về hướng đông nam.

"Kia kìa, đi lối đó."

Ta không để ý đến hắn ta nữa, tiếp tục công việc.

"Mạo muội rồi, xin hỏi cô nương là tiểu thư thứ mấy trong phủ?"

Hắn ta thật sự xem ta là tiểu thư nhà họ Giang, đúng là một công tử ngốc nghếch, kém tinh mắt.

Ta không nhịn được trêu chọc hắn ta: "Thứ sáu."

Giang phủ chỉ có năm tiểu thư, không có tiểu thư thứ sáu.

"Cô nương đang làm gì vậy? Cẩn thận kẻo ngã."

Ta càng hăng hái, quyết định đóng giả lục tiểu thư nhà họ Giang đến cùng: "Đang lấy tuyết để pha trà, ta đây uống trà chỉ uống trà pha bằng tuyết, thứ khác đều thấy chát."

Cố Bác Ngạn bật cười: "Cô nương thật tao nhã."

Ta cười tươi như hoa: "Công tử chê cười rồi."

Nhất thời đắc ý, lâng lâng, không đứng vững, xoẹt một cái, cả người lẫn bình từ trên cây rơi xuống.

"Hự." Ngã sấp mặt rồi...

"Cô nương." Cố Bác Ngạn nhất thời lo lắng, quên mất nam nữ thụ thụ bất thân, vội bước đến xem ta, "Không sao chứ?"

Ta xoa xoa cổ chân đau âm ỉ: "Hình như bị trẹo chân rồi, ngươi đỡ ta một chút."



Ánh mắt hắn ta lướt qua, vô tình rơi vào chiếc tất lụa bị rách của ta, sững sờ.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm lạnh vang lên từ đằng xa: "Bác Ngạn, sao ngươi lại ở đây?"

Tim ta đập thình thịch.

Giang Từ Dạ.

Hắn không nhìn ta, chỉ lạnh lùng nhìn Cố Bác Ngạn, đôi mắt phượng lạnh lẽo hơi cụp xuống, như nét bút sắc bén vẽ nên, không chứa chút ý cười nào, vô hình trung tỏa ra áp lực mạnh mẽ.

Cố Bác Ngạn tiến thoái lưỡng nan: "Nàng ấy ngã."

Giang Từ Dạ bước tới, cúi người, đưa tay về phía ta: "Đứng dậy."

Ta vội nắm lấy tay hắn, run rẩy đứng dậy, hắn nhận ra sự lúng túng của ta, nhíu mày, một tay cởi áo choàng hạc trên người, quấn lấy ta, cẩn thận xem xét, sau khi xác nhận không có sơ hở nào mới quay người lại, lạnh lùng đuổi Cố Bác Ngạn đi.

"Xin lỗi, nữ quyến trong phủ không nên tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, xin mời Cố huynh đi trước."

Cố Bác Ngạn hơi sững sờ: "Ta lo lắng cho nàng ấy..."

Giang Từ Dạ liếc mắt lạnh lùng: "Cố Bác Ngạn, nàng ấy là nữ quyến của phủ ta."

Cố Bác Ngạn hoàn hồn, vội vàng xin lỗi và cáo từ: "Xin lỗi, thất lễ rồi, Giang huynh, ngày khác ta sẽ lại đến thăm."

Sau khi Cố Bác Ngạn rời đi, trong rừng mai sâu thẳm chỉ còn lại ta và Giang Từ Dạ.

Một cảm giác áp bức vô hình như núi đè xuống.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói bình tĩnh như bình yên trước cơn bão.

"Ta bảo ngươi đến đây chịu phạt đứng à?"

Trực giác cảm thấy sự nguy hiểm, ta nín thở, lắc đầu.

"Vì sao lại nói chuyện với hắn?"

"Hắn hỏi đường."

Đôi mắt lạnh lẽo của hắn không biểu lộ cảm xúc, hắn vén áo choàng, ánh mắt rơi vào bàn chân ngọc nửa kín nửa hở của ta, bỗng chốc trở nên u ám khó lường.

"Cố Bác Ngạn đã nhìn thấy?"

Tim ta thắt lại, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.

Giang Từ Dạ đang nghi ngờ ta cố ý quyến rũ Cố Bác Ngạn.

Mà hắn, với tư cách là chủ nhân hiện tại của Giang phủ, đương nhiên không thể dung thứ chuyện làm bại hoại gia phong như vậy xảy ra.

Ta kéo áo choàng che bàn chân, lập tức phủ nhận: "Không, đương nhiên là không, ta chỉ cho người trong lòng xem thôi."

Giang Từ Dạ nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt sắc bén, không nói một lời.

Ta đè nén nỗi bất an trong lòng, lặng lẽ nắm lấy một góc tay áo hắn: "Người trong lòng ta là ngươi đó, dù ngươi không thích, nhưng ta đơn phương cũng được mà."

Vẻ nghiêm nghị giữa lông mày hắn dịu đi đôi chút, nhưng không quên cảnh cáo ta: "Sau này có ai hỏi đường cũng đừng để ý."

"..." Thật sự là đề phòng ta như đề phòng trộm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.