Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 87



Nàng nhân lúc Tiểu Hạo và gia đình của Ngôn Ngôn dùng cơm tối, mà cố chạy vào phòng của Tiểu Hạo, nàng còn phải mang theo lương thực cho mình, đến được phòng bản thân mệt muốn đứt hơi.

Vào được phòng nàng nhìn xung quanh xem xem trốn vào đâu để không bị phát hiện, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy chỗ an toàn chính là cái thùng gỗ kế bên giường, nàng gặp may rồi là thùng gỗ đựng áo khoát lông thú, chui vào đây trốn nhất định không bị lộ, nàng yên tâm mà chui xuống lớp áo choàng chỉ cần đợi sáng sớm lên đường.

Sáng hôm sau Tiểu Hạo tạm biệt cả nhà Ngôn Ngôn để lên đường, cũng sáng hôm đó Tiểu Bạch khóc như mưa vì không thấy Nhị Bạch của nó đâu, cả nhà cũng nháo nhào đi tìm nhưng vẫn không thấy, Ngôn Ngôn phải đi tìm một con thỏ trắng khác thay thế thì nó mới chịu ngừng khóc, và nàng cũng đã thành công đi theo Tiểu Hạo, chỉ có điều đồ ăn thì có nhưng nước uống lại không, nằm trong thùng gỗ vừa nóng lại vừa khác nàng cố gắng chịu đựng rất lâu cuối cùng không chịu được nữa đành dùng chân cào vào thùng gỗ, không lâu sao đó thì Tiểu Hạo mở thùng gỗ ra kiểm tra.

- Thỏ con người tại sao lại nằm trong hành lý của ta thế? Mặt ngươi trong khó coi quá, có phải đang đói và khát đúng không?

Nàng đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Hạo, có phải nó đọc được suy nghĩ của động vật hay không vậy? " Tiểu Hạo, ta là Thanh Tâm tỷ tỷ đây" nàng tập trung suy nghĩ.

- Người sao lại nhìn ta như vậy? Tiểu Hạo đưa bát nước đến gần nàng.

Nàng nghĩ nhiều rồi...nàng cuối đầu xuống bát để uống nước, cứ như được hồi sinh vậy, uống một bụng nước nàng bắt đầu nằm ra đó mà thở dốc.

- Làm sao đưa ngươi về chỗ của Triệu huynh đây, ta đã đi rất xa rồi, trời cũng gần tối nữa, hay thả người về với rừng chỉ là một con thỏ nhỏ chắc không quan trọng lắm.

Không được!!!! Tên nhóc thúi, ngươi nghĩ sao mà muốn bỏ chị đây ở lại nơi rừng rậm nguy hiểm này? Nàng kích động ngồi dậy. Nhưng mà bây giờ Tiểu Hạo chỉ biết nàng là một con thỏ nói cách nào đây, nó cũng đâu hiểu tiếng thỏ. Cuối cùng nàng đành giở bộ mặt đáng thương ra mà đi đến gần Tiểu Hạo cả người dụi dụi vào chân hắn tỏ vẻ đáng thương.

Tiểu Hạo thấy vậy liền mềm lòng, thở dài rồi nói:

- Thôi được rồi dẫn ngươi theo vậy, đường đến chỗ nhị thúc còn xa có ngươi bầu bạn cũng tốt, gặp ngươi xem như có duyên!

Như thế nàng được tên nhóc Tiểu Hạo mang theo, nàng thì rất mong chờ đến lúc gặp Du Thiên Ân, gần ba ngày đi đường cuối cùng cũng đến chỗ, là một gia viên nhỏ trong xườn núi, nàng liền thắc mắc tại sao Du Thiên Ân lại đến đây sống, còn nhiều chỗ tốt kia mà?

Tiểu Hạo đứng trước cửa nhà, liền lớn tiếng gọi:

- Tùng bá bá, ta là Tiểu Hạo ta đến thăm nhị thúc.

Không lâu sau đó cánh cửa mở ra, là một người đàn ông trung niên tầm sáu mươi mấy tuổi, Tùng bá bá này vui đến độ híp cả mắt, liên tục chỉ tay vào trong nhà thì ra là người này không thể nói chuyện được.

Nàng cùng được Tiểu Hạo đưa vào trong nhà, ngôi nhà này rất đơn sơ mộc mạc, bên hông nhà có một vườn rau, hình như phía sau còn có vườn rất lớn.

- Đại công tử, người đến thật tốt, rất lâu rồi người mới đến thăm lão gia.

Từ phía nhà dưới một người phụ nữ trung niên tầm tuổi với Tùng bá bá, rất vui mừng khi thấy Tiểu Hạo.

- Đại thẩm, đã lâu không gặp người, trong người vẫn khoẻ mạnh như trước thật là tốt!

- Đại công tử thì trông ốm đi nhiều rồi, để ta làm vài món ngon cho người, lão Tùng ông mau đi bắt con gà đi ta phải làm món ngon tẩm bổ cho đại công tử!

Tiểu Hạo liền xua tay bảo không cần:

- Không cần đâu đại thẩm, mà phải rồi nhị thúc đang ở đâu con muốn gặp người.

Đại thẩm kia chỉ tay về phía sau nhà, rồi thở dài:

- Lão gia mấy tháng nay cứ như vậy ngày nào cũng ngồi ngoài đó vẽ tranh, ta khuyên thế nào cũng không được, với lại cứ buồn rầu mà không màn ăn uống gì cả.

Mặt Tiểu Hạo hiện lên vẻ lo lắng.

- Đại thẩm giúp con mang hành lí vào trong, con đến gặp nhị thúc.

Tiểu Hạo mang nàng đi ra sau Vườn, từ đằng xa dáng vẻ của một người áo xanh đang ngồi đó, không lẫn vào đâu được nàng vui đến bậc khóc, Tiểu Hạo còn chưa đi đến nàng đac nhảy khỏi tay nó mà chạy đến chỗ của Du Thiên Ân, nàng nhảy vào trong lòng hắn mà cuộn tròn lại.

Tiểu Hạo giật hết cả mình liền chạy đến.

- Tiểu Hạo tham kiến nhị hoàng thúc!

Du Thiên Ân cũng bị nàng làm cho bất ngờ một chút, hắn quay lại nhìn Tiểu Hạo mà nói:

- Không phải hoàng cung con không cần lễ nghĩ như vậy, con thỏ này ở đâu ra đây? Hắn bế nàng ngang tầm mắt để nhìn.

Thoáng chút hắn giật bắn người khi hai đôi mắt chạm nhau, chỉ là một chú thỏ nhưng mà cảm giác này làm tim hắn đập rất nhanh, con thỏ này đang...khóc sao?

- Con thỏ này là vật nuôi của nhà vị bằng hữu của con, nhưng không biết vì sao nó lại nằm trong hành lí của con lúc con rời đi, cho nên con mang nó đi theo, làm phiền nhị thúc rồi!

Tiểu Hạo định bắt nàng ra chỗ khác nhưng Du Thiên Ân cản lại, hắn đặt nàng lên trên bàn trà mà quan sát, nàng thì cứ khóc không ngừng khi nhìn thấy mặt Du Thiên Ân, hắn trông già dặn rất nhiều nhìn bộ râu này xem, rốt cuộc chuyện là sao vậy?

- Thật kỳ lạ, con thỏ này sao lại khóc? Tiểu Hạo nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Đúng lúc đó vị Đại thẩm kia mang trà ra cho Tiểu Hạo nhìn thấy cảnh này liền thắc mắc.

- Đây là con thỏ mà Đại công tử nuôi sao?

- Đúng vậy, chỉ có điều nó thật kỳ lạ.

Đại thẩm nhìn nàng một lúc liền nói:

- y da, là nó bị thương nên mới chảy nước mắt, đại công tử, lão gia người xem xem ở trân trước của nó có vết thương đang rỉ máu kìa.

Du Thiên Ân và Tiểu Hạo liền quan sát thì đúng y như vậy, khi nãy nàng nhảy từ tay Tiểu Hạo xuống làm cho miệng vết thương vừa kéo da rách toạc ra, rỉ một ít máu, vậy mà nàng cũng không cảm thấy đau gì cả.

Du Thiên Ân thấy vậy liền đưa tay vào tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, sau đó băng bó lại vết thương cho nàng, Tiểu Hạo liền ngồi xuống bên cạnh Du Thiên Ân vừa uống trà vừa ngắm nhìn bức tranh Du Thiên Ân đang vẽ.

- Hoàng thượng và phụ thân của con vẫn khoẻ chứ? Du Thiên Ân vừa vuốt ve đầu của nàng vừa hỏi.

Tiểu Hạo liền đáp:

- Hoàng thượng vẫn khoẻ, mấy năm nay quốc thái dân an cho nên không phải lo nghĩ nhiều, hoàng hậu vừa có thêm tin vui, hoàng thượng rất vui mừng liền phát bổng lộc cho các quan lại và miễn thuế ruộng cho dân, còn phụ thân của con sức khoẻ rất tốt không có gì đáng ngại cả.

Du Thiên Ân chỉ gật đầu mà không nói gì thêm, còn nàng thì trong đầu xuất hiện một dấu hỏi to đùng, nếu xét về tình hình trước kia mối quan hệ của ba anh em nhà bọn họ rất không tốt sao, mà phần lớn điều có liên quan đến nàng, có phải do lần xuyên không này mọi thứ điều thay đổi hay không? Nhưng điều đáng lo bây giờ làm sao cho Du Thiên n biết nàng chính là con thỏ trắng trước mặt hắn đây?

Tiểu Hạo ở lại cùng Du Thiên Ân khá lâu, chủ yếu là Tiểu Hạo muốn bầu bạn giúp Du Thiên Ân giải khuây, nhưng mà không có tác dụng lắm, Du Thiên Ân vẫn ít nói, không màn ăn uống ngày ngày chỉ ngồi đó, không vẽ tranh thì nằm trên ghế tre, mắt nhìn lên lên bầu trời xa xăm, những lúc ấy nàng thường cuộn tròn trên người hắn, từ hôm đó nàng luôn tìm cách để cho hắn biết bản thân là Thanh Tâm, ví dụ như nhân cơ hội hắn lấy bút mực ra vẽ tranh nàng sẽ nhanh chân nhúng chân vào khây mực sao đó cố viết tên mình, nhưng mà chưa viết xong thì bị Du Thiên Ân ném sang một bên, còn mắng nàng quậy phá.

Hôn nay Tiểu Hạo phải về kinh thành, tên nhóc này thấy nàng quấn quýt Du Thiên Ân như vậy đành để nàng ởl lại nhờ Du Thiên Ân chăm sóc, Du Thiên Ân cũng không phản đối, lúc đi chỉ căn dặn Tiểu Hạo đi đường cẩn thận, sau đó thì tiếp tục vẽ tranh. Những bức tranh hắn vẽ đa số là cảnh vật rừng núi, nhưng hôm nay hắn lại chuyển sang vẽ chân dung của nàng, lúc hoàn thành bức tranh hắn mãi mê nhìn ngắm, đến lúc nàng nhìn hắn thì hai hàng nước mắt từ mặt hắn cứ nối tiếp nhau chảy xuống mặt. Lúc ấy nàng chỉ biết thở dài mà dùng mặt cọ cọ vào tay hắn để an ủi.

- Không biết giờ này cô ấy thế nào rồi, ta chờ đợi cô ấy xuất hiện nhưng chờ đến mấy chục năm vẫn không thấy, tất cả cũng do ta, nếu ta không cố gắng thay đổi những chuyện đã xảy ra thì giờ này ta đã cùng cô ấy sống cuộc sống bình yên rồi không, chỉ cần nhân lúc gặp cô ấy ở Quang Châu sẽ đưa cô ấy đi thật xa...điều tại ta tính sai một bước, hối hận cũng không kịp rồi.

Những chuyện phức tạp này, nàng muốn tiêu hoá cũng không nổi, nhưng cũng hiểu được đôi chút, thời điểm nàng và Du Thiên Ân xuyên không đến nơi này khác nhau, bản thân hắn cố thay đổi những chuyện đã xảy ra trước kia cho nên bản thân nàng không xuất hiện vào thời điểm lần đầu xuyên đến đây. Nhân duyên của nàng và hắn đúng là nghiệt duyên, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện nhưng kết quả chẳng được ở cạnh nhau, tuy bây giờ đang đang ngồi cùng nhau, nhưng chỉ nàng biết mình là Thanh Tâm còn hắn chỉ xem nàng là một con thỏ thôi, ông trời thật sự biết cách trêu đùa!!

- Thỏ trắng ngươi nói xem nếu cô ấy không xuất hiện ở nơi này, thì chắc chắn cô ấy đang sống hạnh phúc ở hiện đại không? Du Thiên Ân đưa tay xoa đầu nàng.

Em đang trong bộ dạng con thỏ trắng, ở ngay trước mặt anh đây ở đó mà hạnh phúc!! Nàng lườm hắn.

- Nếu ta chết đi lần nữa có khả năng sẽ được gặp cô ấy không?

Ơ hay cái con người này! Nàng tức giận cắn nhẹ lên tay Du Thiên Ân, làm hắn rút tay lại và nhìn nàng.

- Thỏ Trắng ngươi sao lại cắn ta? Ngươi không muốn ta chết sao? Ngươi hiểu được ta nói gì sao?

Nàng giận dỗi lập tức quay lưng về phía hắn, bất giác môi hắn cong lên, đúng như Tiểu Hạo nói con thỏ này rất tinh quái.

………….

Ngày ngày trôi qua có con thỏ trắng dễ thương bầu bạn, tâm tình Du Thiên Ân khá hơn đôi chút, nhưng nổi buồn trong hắn quá lớn, cho dù nàng có làm đủ trò khiến hắn vui vẻ nhưng không có tác dụng là bao. Mùa đông cũng vừa đến ngoài sân, ngoài ao sen, trên mái nhà điều phũ đầy tuyết trắng, vì tuyết rơi dày Du Thiên Ân không thể ngồi sau vườn vẽ tranh cho nên hắn tạm không vẽ tranh nữa, chỉ ngồi nhăm nhi tách trà nóng bên cạnh chậu than đỏ hồng.

Còn nàng vẫn như mọi khi nằm trọn vào trong lòng hắn, bản thân nàng cũng quá mệt với việc muốn cho hắn biết mình là con thỏ bên cạnh hắn, nàng chưa kịp đụng vào tờ giấy trắng trên bàn thì đã bị bắt đi chỗ khác, lần này đến lần khác điều vậy, vô cùng chán nản. Nàng bắt đầu nghĩ thoáng đi, bản thân đã rơi vào hoàng cảnh này thì chỉ mong ngày tháng ngắn ngủi này được ở bên cạnh hắn như vậy đã đủ rồi.

Hôm nay cũng là một ngày tuyết rơi nhiều, Du Thiên Ân cũng là ngồi cạnh lò than giữ ấm, thay vào ngắm tuyết hắn lại mang bức tranh vẽ chân dung nàng mà ngắm, bức tranh này bức hắn thích nhất, nhưng phải công nhận tài vẽ tranh của hắn không phải là bình thường, vẽ rất sinh động cứ như có một Ngô Thanh Tâm đứng trước mặt, hắn mãi mê ngắm nhìn biểu cảm khuôn mặt như thể bức tranh là một mặt trời vô cùng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá này.

Đại thẩm từ dưới giang bếp đi lên, nhỏ giọng nói với hắn:

- Lão gia cơm đã chuẩn bị xong, mời người vào dùng.

Du Thiên Ân thu anh mắt lại, khẽ gật đầu, sau đó đặt nàng lên áo choàng lông màu trắng rồi từ từ bước vào trong, đại thẩm kia đưa cho nàng một cũ cà rốt to rồi xoa đầu nàng bảo:

- Ngươi cũng ăn đi, cà rốt rất ngon đó.

Nàng nhìn cũ cà rốt khổng lồ trước mặt mà ngán ngẫm, nàng tự hỏi ăn nhiều cà rốt như vậy kiếp sau có biến thành cà rốt luôn không đây?! Ăn nhiều thì rất chán nhưng không ăn thì chết đói, nàng đành ăn một ít, nhưng thật sự ngán đến tận cổ, hay là nàng thử nướng lên ăn xem sao, biết đâu lại ngon hơn.

Có điều cái thân thỏ này làm sao đây? Nàng cắn nhỏ cà rốt lại phân nữa, lúc này nàng có thể dùng miệng mà mang nó lên dễ dàng, nàng mang nó đặt lên chậu than, quả nhiên mùi thức ăn chín rất là thơm, mấy tháng nay chỉ nhìn Du Thiên Ân ăn đúng là ức hiếp người ta. Cà rốt bắt đầu khét phía ngoài nàng cố kéo nó ra khỏi chậu than, cà rốt thì kéo ra được rồi nhưng lửa than lại văn ra tứ tung, bỗng nhiên lúc đó trời lại nổi gió khiến bức tranh đanh treo cạnh đó lung lay rồi rơi xuống đất, xui xẻo làm sao lại rơi đúng mấy vụn than đang cháy, cuối cùng bức tranh lại bốc cháy, nàng không dập được lửa nên cứ đứng nhìn bức tranh cháy.

Lúc đó Du Thiên Ân đang dùng bữa lại nhớ đến bức tranh vẽ nàng vẫn chưa cất lại, nếu để dính tuyết sẽ hỏng nên hắn quay trở ra, đúng lúc nhìn thấy bức tranh bốc cháy, hắn hoảng hốt chạy đến, dùng tay không dập tắt lửa, tay hắn bị bỏng nhưng mặt vẫn không đổi sắc, bức tranh được dập tắt nhưng đã cháy gần hết.

- Lão Gia người bị thương rồi, Lão Tùng mau đến đây!!!!

Vị Đại Thẩm kia và lão thúc cuống cuồn chăm sóc Du Thiên Ân, Đại Thâm dọn dẹp đóng than thì phát hiện củ cà rốt nướng liền nói:

- Thật kỳ lạ, con thỏ trắng này còn biết nướng cả cà rốt sao? Đúng là kỳ quái, đừng nói do ngươi làm cháy bức tranh đấy nhé!

Thẩm đùa chắc, ta nướng cà rốt thì được làm sao làm bức tranh đang treo trên cột mà rơi xuống được, Du Thiên Ân đúng là,chỉ là một bức tranh…

- Mang vứt nó đi cho ta!!!!!

Du Thiên Ân giọng đầy giận giữ mà hét lên, khiến annfg giật cả mình, hắn giận giữ như vậy làm gì, chỉ là một bức tranh thôi mà, vẽ lại là được cần gì như vậy?

Lão Tùng nhanh chống nắm lấy hai cái tai nàng lên mà đi ra khỏi nhà, Du Thiên Ân thì tức giận ôm lấy bức tranh bị cháy vào lòng, nàng bất lực nhìn bản thân càng ngày càng bị mang đi xa. Nàng bị bỏ ở xa ngôi nhà một đoạn khá xa, trước khi đi Lão Tùng quay lại nhìn nàng đầy thương cảm, xung quanh điều là tuyết trắng xoá, khối tuyết rất là dày, cũng may Lão Tùng bỏ nàng vào trong một cái hang nhỏ được tạo bởi hai khối đá lớn.

Du Thiên Ân chết tiệt dám vứt bỏ nàng, bây giờ làm sao quay lại đây, tuyết dày như vậy, đúng rồi nàng có thể đi theo dấu chân của Lão Tùng, vừa dứt suy nghĩ thì trời bắt đầu có tuyết rơi, không thể được như vậy sẽ mất hết dấu chân, nàng vội vàng xác định hướng rồi chạy đi, tuyết phủ đầy cả bộ lông trắng của nàng, vừa lạnh vừa mệt nàng bắt đầu đi chậm lại cuối cùng phải trốn tạm vào nột gốc cây rỗng. Mưa tuyết rơi không ngừng, bộ lông dày cũng không đủ để nàng giữ ấm, nàng chỉ biết cuộn tròn người lại mà ngủ thiếp đi.

Đang mê mang nàng chợt nghe bên tai có tiếng gọi nhỏ, càng lâu thì tiếng gọi đó càng lớn hơn, nàng càng nghe được rõ hơn, hình như là tiếng của Du Thiên Ân.

- Thỏ Trắng ngươi ở đâu?!

Trong vô thức nàng bậc cười, Du Thiên Ân hắn đúng là, đã là con thỏ thì sẽ hiểu tiếng người sao mà gọi kiểu đó, nàng mở mắt ra nhìn, bên ngoài trời đã tối đen nàng đã ngủ rất lâu rồi sao? Không khí càng ngày càng lạnh.

- Lão gia người mau quay về thôi, trời đã tối rồi, tuyết càng rơi nhiều, con thỏ đó có khi đã đi sâu vào rừng rồi, nó là động vật có lông sẽ không sao đâu, ngày mai chúng ta lại tìm tiếp được không?

Du Thiên Ân vẫn không chịu nghe, cứ vậy mà cầm đuốt và đội tuyết mà đi tìm, bản thân cứ thấy có lỗi, lúc tâm trạng bình tĩnh hơn thì hắn nhận ra, sao một con thỏ có thể làm rơi bức tranh trên giá cao như vậy, xung quanh còn có rất nhiều tuyết, là gió mạnh thổi rơi tranh xuống, mà hắn lại chút giận lên một con thỏ như vậy…

- Thỏ Trắng ngươi có nghe thấy không? Du Thiên Ân tiếp tục gọi.

Đại Thẩm kia lo lắng quay sang hỏi Lão Tùng:

- Lão già kia, rốt cuộc ông đã mang con thỏ đi đâu vậy? Sao tìm rất lâu rồi không thấy?

Lúc đó nàng cố đi ra ngoài liền thấy bọn họ đang ở kế bên nàng, vừa thấy Lão Tùng quơ tay múa chân giải thích, nàng cố kêu lên một tiếng, ba người họ liền nhìn thấy nàng, chỉ rất ngắn nàng đã nằm trọn vào lòng Du Thiên Ân, cả người hắn điều lạnh cống, khuôn mặt hắn điều có biểu cảm hối lỗi, nàng cũng không chấp nhất hắn, cả người cuộn tròng vào lòng ngực hắn.

Lúc về đến nhà được đặt cạnh lò than, cả cơ thể trở nên ấp ám vô cùng, tuy nhiên qua hôm sau Du Thiên Ân vì tìm kiếm nàng trong mưa tuyết cơ thể đã nhiễm lạnh, cộng thêm bản thân hắn đã không khoẻ, nên người cứ sốt rất cao, đại thẩm dùng số thuốc có sẵn nhưng vừa mang đến uống một ngụm thì Du Thiên Ân đã ho liên tục và ói cả ra ngoài, Lão Tùng lập tức đi xuống núi tìm đại phu, nàng thì bất lực ngồi nhìn hắn ngày càng bệnh nặng, lòng cứ như lửa đốt, đứng ngồi không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.