Nàng chạy tiếp, sau đó gặp một con hẻm, nàng quẹo phải.
Bọn người A Duật chạy vào hẻm nhưng bóng dáng nàng mới đó đã không thấy đâu, trong hẻm còn rất nhiều đường, nên bọn họ chia ra đi tìm nàng.
- Ưm...
- Suỵt!!! Nàng đưa tay lên miệng làm ám hiệu im lặng.
Chạy vào hẻm nàng thấy chiếc xe ngựa liền trốn ngay vào đó nhưng không ngờ lại có người nên dùng vũ lực bịt miệng người ta.
Nghe ngóng bên ngoài, không còn tiếng của bọn họ nàng thở phào nhẹ nhõm.
- Khụ...khụ...
Nàng bỏ tay ra, người kia ho sặc xụa, lúc nãy không để ý, bịt luôn mũi người ta...tội lỗi tội lỗi.
- Xin lỗi, xin lỗi ngươi, ta không cố ý, chẳng qua có đám người xấu kia muốn bắt ta cho nên mới...mới vô lễ như vậy.
Nàng liên tục cúi đầu xin lỗi, người kia xua tay.
- Nếu đã như vậy thì ta trách cô nương làm gì, không sao là tốt rồi.
Hể? Giọng nói này quen quen ấy nhỉ, nhưng mặc kệ giờ nàng phải tìm nơi an toàn đã.
- Vậy ta đi trước. Đa tạ ngươi.
Nàng vén rèm cửa định bước ra nhưng thấy người đi tới nàng liền rút chân lại, vấp vào bậc của xe ngựa lại ngã xuống.
Cũng may nam nhân đó đưa tay đón nàng, người nàng bây giờ nằm gọn trong lòng người ta.
Ánh mắt nam nhân đó cứ nhìn chăm chăm nàng, khiến nàng hơi ngượng một tí.
Nhưng mà...nhìn gương mặt nam nhân này có chút gì đó quen lắm nhưng bất chợt nàng không nhớ ra.
- Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nô tài nghe thấy tiếng động trong kiệu.
- Không có chuyện gì.
Nam nhân nọ vừa nói vừa ra hiệu bảo nàng im lặng.
Chen lấn mãi cũng vào được bên trong, bọn họ đang nhìn tờ giấy dán trên tấm bảng gỗ.
Hể? Là hình vẽ nàng, còn tờ giấy thì chữ nhiều ơi là nhiều nữa. Cũng may, nàng đã ngụy trang rồi, không lại bị phát hiện. Nàng muốn biết chữ viết những gì nên hỏi vị đại thẩm bên cạnh.
- Vị đại thẩm này, cho ta hỏi tờ giấy kia viết những gì vậy?
- Ngươi không biết gì sao? Haiz, ta nói cho ngươi biết, tiểu thư của Trương phủ ham chơi nên bỏ nhà đi, Trương đại nhân dán cáo thị nhờ dân trong thành phát hiện được tiểu thư thì báo cáo lại với quan binh, khi đó sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc đấy!
- Trầm đại thẩm, người nói sai rồi, tiền thưởng bây giờ đã lên đến một ngàn lượng bạc. Người nhìn xem, trên cáo thị có ghi mà!
- Ây dô, ta cũng chỉ nghe nói thôi, ta làm gì biết chữ mà đọc được kia chứ, xem ra ta phải về kêu lão Trầm nhà ta và năm đứa con đi tìm Trương tiểu thư mới được.
- Chủ nhân, người không sao chứ? Ngoài thuyền gió lạnh lắm, người ngồi đây cũng hai canh giờ rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi.
Du Thiên Ân uống một ngụm trà thấm giọng, chả hiểu sao tai rất ngứa còn bị hắt hơi liên tục.
- Không sao.
A Triệu nhìn chủ nhân của mình, lòng có một chút đắng đo.
- Có phải do người muốn biết tin tức về Trương tiểu thư nên mới đợi bọn A Duật về hay không? Chén trà vừa đưa lên liền dừng lại ở không trung, Du Thiên Ân đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt thoáng buồn nhìn A Triệu.
- Ta biết những gì thuộc về mình và những gì không thuộc về mình, nên ngươi đừng bận tâm.
Lòng của Du Thiên Ân cũng giống như mặt sông yên bình vậy. Chỉ một khoảnh khắc bất chợt, có người ném một hòn đá xuống làm cho mặt sông gợn sóng nhưng đến một lúc mặt sông cũng sẽ trở về yên bình như trước...
Một bên là Du Thiên Ân đầy cảm xúc lẫn lộn, một bên là một nam nhân kiên nhẫn đợi chờ. Xem ra, nàng cũng có sức hút riêng đó chứ.
- Chủ nhân đã một canh giờ rồi, nô tài e cô nương ấy không trở lại đâu. Cũng đã cho người đi tìm rồi, nô tài xin người hãy lên xe ngựa đi, cũng đã để cho Trương đại nhân đợi lâu rồi! An Tử nói.