Một Đời An Ca

Chương 28



Triệu An Ca liếc nhìn Tần Mặc Bắc, dường như anh cũng đang nhìn về phía này, cô thấy anh khẽ nhíu mày.

Triệu An Ca không muốn ảnh hưởng đến anh, vì thế không thèm quan tâm đến Lâm Tiểu Nhã nữa.

Lâm Tiểu Nhã về lại chỗ ngồi, nhìn Triệu An Ca chằm chằm, nhìn cô lén lút cởi giày cao gót ở dưới bàn ăn, thậm chí còn thấy cô dùng dao nĩa một cách vụng về.

Anh Tiểu Bắc không thể nào thích một cô gái thô lỗ như vậy.

Triệu An Ca cũng lén liếc nhìn về phía Lâm Tiểu Nhã, xem ra cô nhóc này là người có tiền, bằng không sẽ không đến chỗ này ăn cơm, vả lại nhìn cô ta tức giận như vậy nhưng chẳng nói lời thô tục nào, có lẽ là một người được dạy dỗ giáo dục tốt.

Chắc là cùng một loại người với Tần Mặc Bắc.

Triệu An Ca nhìn về phía sân khấu đàn dương cầm, Tần Mặc Bắc đã đánh liên tục năm bài nhạc, anh có thể được nghỉ ngơi một lúc.

Triệu An Ca vẫy vẫy tay với anh.

Tần Mặc Bắc bước tới, ngồi đối diện với cô.

Duỗi tay cầm cái dĩa trước mặt cô qua, một tay cầm dao một tay cầm nĩa cắt thịt bò sau đó đẩy lại cho cô.

Triệu An Ca nhìn dáng vẻ cắt thịt bò của anh, rất tập trung và nghiêm túc, ngay cả khi anh làm hành động này cũng rất mê người.

Chờ đến khi cô nhớ lại chuyện vừa diễn ra mười mấy phút trước, người này muốn lấy lòng cô đúng không. Chắc là muốn cô đừng so đo chuyện anh trai em gái chứ gì.

Lâm Tiểu Nhã đi đến bên cạnh Tần Mặc Bắc nói, “Anh Tiểu Bắc.”

Tần Mặc Bắc đứng lên ừ một tiếng.

Lâm Tiểu Nhã tiếp tục nói, “Nói người ở phòng tranh nói, bức tranh của anh đã đạt giải, chúc mừng anh nha.”

Tần Mặc nói “Cảm ơn.” Nói xong nhìn về phía Triệu An Ca, “Người mẫu là cô ấy.”

Lâm Tiểu Nhã hết sức bất ngờ nhìn Triệu An Ca.

Triệu An Ca lập tức đứng dậy, “Chào em giá nha, chị là Triệu An Ca, là người mẫu riêng của Tần Mặc Bắc, kiêm dự…”

Tần Mặc Bắc cắt ngang lời cô, “Là bạn gái của tôi.”

Lâm Tiểu Nhã không lên tiếng, gần như là không nói nên lời, có thể nhìn ra cô ta đang rất đau lòng, nước mắt lưng tròng, cúi đầu cắn môi.

Triệu An Ca nhìn thấy như vậy cũng không đành lòng. Cô nhìn Tần Mặc Bắc, trên mặt anh không có biểu tình gì, tựa như chẳng có ý định an ủi em gái này.

Nếu không thích sẽ không cho người khác hy vọng.

Cuối cùng vẫn là bạn của Lâm Tiểu Nhã dẫn cô ta đi.

Tần Mặc Bắc tiếp tục lên sân khấu biểu diễn, Triệu An Ca cúi đầu ăn hết thịt bò anh đã cắt cho cô, trong lòng chợt có cảm giác không thể diễn tả được.

Hơi chua, dường như cô gái kia cũng giống như anh, ít nhất là trước kia hai người từng xuất hiện bên nhau. Hơn nữa dáng vẻ của cô ta cũng không tệ, rất đẹp.

Quan trọng là cô ta cũng không phải là nữ phụ độc ác, có thể nhìn ra chỉ là một cô gái bình thường, lại được dạy dỗ khá tốt, điều này làm cho Triệu An Ca có muốn thay trời hành đạo cũng không có chỗ dùng.

Lúc Tần Mặc Bắc đánh hết bài nhac cuối cùng là có thể tan làm đã là hơn chín giờ tối.

Hôm nay Triệu An Ca tự lái xe đến, hai người cùng đi về phía bãi đậu xe dưới đất.

Triệu An Ca vừa đi vừa nói, “Sau này để em đón anh tan làm nha.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Không cần phiền phức vậy đâu, bây giờ  xe buýt vẫn còn, hơn nữa nơi này cũng không xa.”

Triệu An Ca không đồng ý, “Không được, một người đẹp trai như vậy, em sợ anh bị cướp giữa đường, em phải bảo vệ chứ.”

Tần Mặc Bắc ngẫm nghĩ nói, “Vậy lần sau em đến tầm thời gian này là được, bình thường anh sẽ tan làm lúc chín giờ rưỡi, em đậu xe ngoài nhà hàng chờ anh, anh thấy em không thích ăn món Tây.”

Triệu An Ca gật gật đầu, hai người ngồi lên xe.

Nhưng cô chậm chạp không khởi động xe, ngồi yên không nhúc nhích.

Tần Mặc Bắc vươn tay véo lên mũi cô, “Chạy đi em.”

Triệu An Ca vẫn không nhúc nhích.

Tần Mặc Bắc nhìn cô nói. “Thì ra chốt khóa không ở đây à, ở đâu nhỉ?”

Triệu An Ca ưỡn ngực lên nói, “Đây này, hai cái chốt mở khóa ở đây này, xem anh có dám vặn mở không.”

Tần Mặc Bắc gần như không cười nổi, mặc dù anh rất muốn dùng tay vặn mở hai chốt khóa này, thậm chí là muốn dùng miệng. Nhưng hiện tại không được, vẫn chưa đến lúc.

Triệu An Ca tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu qua nhìn anh nói, “Anh Tiểu Bắc ơi, giải thích đi.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Em nói Tiểu Nhã à, chỉ là bạn chơi chung lúc nhỏ thôi, không có gì cả.”

Triệu An Ca nhích lại gần anh, “Cô ấy thích anh.”

Tần Mặc Bắc gật gật đầu, “Trước đây anh chỉ xem cô ấy là em gái mà thôi.”

Triệu An Ca lại nhích sát bên anh, “Em gái Tiểu Nhã?”

Tần Mặc Bắc vô cùng gian nan mà gật đầu, “Lúc trước còn nhỏ nên gọi vậy thôi.” Anh không có thói quen nói dối người khác.

Triệu An Ca nhổn người dậy, ngồi xuống đùi anh, ôm cổ anh rồi cắn lên môi anh một cái.

Tần Mặc Bắc bị cắn đâu hít một hơi, nghiêng đầu qua nói với cô, “Đi xuống.”

Tư thế này của cô, anh không chịu nổi, dứt khoát xoay đầu qua chỗ khác không nhìn cô.

Triệu An Ca kéo đầu anh quay lại, buộc anh nhìn cô, vừa nói, “Lần sau mà anh còn người cô gái nhỏ kia như vậy, đừng trách em không khách khí.”

Nói xong vỗ vỗ lên mặt anh, rồi mới chịu bò xuống người anh, ngồi vào ghế lái.

Tần Mặc Bắc thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Em sẽ không khách khí như thế nào?”

Triệu An Ca vừa khởi động xe vừa hung dữ nói, “Em mà nóng lên, em sẽ đè anh mà làm xe chấn, anh liệu hồn đi!”

Cuối cùng Tần Mặc Bắc không nhịn được nữa mà bật cười.

Triệu An Ca nghiêng đầu qua nhìn Tần Mặc Bắc cười như thằng ngố, vô cùng lạnh lùng nói, “Cười nữa là làm anh ngay tại chỗ có tin hay không.”

Tần Mặc Bắc sợ ảnh hưởng cô lái xe, cố gắng kìm chế bản thân không cười to tiếng.

Triệu An Ca nhìn anh không nhúc nhích, đắc ý huýt sáo, “Sợ rồi đúng hông.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười nhìn cô, đáp, “Sợ.”

Triệu An Ca giống như chị đại, vô cùng kiêu ngạo nói, “Sợ thì biết điều cho em, đừng để em nghe anh gọi em gái gì nữa đấy.”

Tần Mặc Bắc cười cười, nhắc nhở cô nhìn đường.

Xe chạy đến phòng thuê của Tần Mặc Bắc thì ngừng lại, gần đây không có chỗ đậu xe, hai người ngồi trên xe chào nhau.

Tần Mặc Bắc cười nói, “Anh lên đây, em nhớ chạy xe cẩn thận, về nhà phải gọi cho anh đó.”

Triệu An Ca gật gật đầu, “Anh cũng phải cẩn thận cho em, đừng có gặp ai cũng gọi em gái này em gái nọ.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Được, em gái mà anh biết chỉ có An Ca mà thôi.”

Những lần sau đó Tần Mặc Bắc đi nhà hàng đánh đàn thì Triệu An Ca sẽ ở đậu xe ở ngoài chờ anh, trừ khi những lúc nhớ anh lắm thì cô mới vào gọi gì đó ăn.

Món ăn trong nhà hàng hơi khó ăn, gì mà bít tết, cũng không ngon bằng sườn heo chiên xù cửa mấy xe đẩy bán ngoài đường.

Mấy lần sau, Lâm Tiểu Nhã không còn xuất hiện nữa.

Cũng không có em gái nào đến đây gọi anh Tiểu Bắc.

Nhưng tin tốt là đã lâu không còn gặp Lưu Cương ngoài cổng trường nữa. Mỗi khi Triệu An Ca đến cổng trường, luôn có thói quen nhìn mấy cửa hàng ở hai bên đường, quả thật Lưu Cương không xuất hiện.

Hai người thật sự muốn gọi điện thoại cho Nhị Cẩu hỏi thăm một chút, vì sao Lưu Cương không đến nữa, nhưng cũng hy vọng hắn ta đừng làm chuyện gì lớn.

Gần đây tranh vẽ của anh trên thị trường tăng giá không ít, tác phẩm đoạt giải của anh còn được Hội mỹ thuật mang đi tham gia mấy cuộc thi khác.

Những lúc không có tiết, Tần Mặc Bắc lại vác giá vẽ đi tham quan xung quanh có phong cảnh đẹp để vẽ tranh, đôi khi là tranh phong cảnh thiên nhiên, đôi lại lại là kiến trúc hoặc vẽ ai đó.

Triệu An Ca đã nghĩ đến việc trả lại anh bức tranh hơn vạn tệ mà trước đây anh đã vẽ tặng cho cô.

Bức tranh đó đặt ở cô là phí phạm của trời, nhưng Tần Mặc Bắc lại nói đó là ở đúng chỗ vốn có.

Triệu An Ca đứng chờ dưới lầu khu giảng đường, thấy Tần Mặc Bắc đang bước ra, cô nhảy dựng lên vẫy tay với anh.

Cô cầm bức tranh đó đưa cho anh, “Anh cũng biết mà, thật ra em cũng đây có thích vẽ tranh lắm đâu,.” Nói xong mỉm cười nhìn anh, “Em thích chính là người vẽ tranh mà thôi.”

Tần Mặc Bắc nhận lấy bức tranh nói, “Em vui là được.” Rồi nói thêm “Em đói bụng chưa?”

Triệu An Ca cờ sờ bụng, “Đói ạ, em muốn ăn mì thịt bằm cải xanh của anh nấu cơ.”

Tần Mặc Bắc nói, “Vậy đi thôi, lát sẽ nấu cho em ăn.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường.

Đến nhà Tần Mặc Bắc, đổi dép trong nhà, một người đi vào toilet, một người đi vào phòng bếp rửa tay.

Tần Mặc Bắc bảo cô ngồi chơi, còn anh thì chuẩn bị rửa rau.

Triệu An Ca đi vào phòng bếp, muốn giúp anh rửa thức ăn, Nhưng Tần Mặc Bắc bắt cô không được vào, nói cửa sổ phòng bếp bị hở, gió thổi vào lạnh, bảo cô ở phòng khách ấm hơn.

Triệu An Ca xếp lại mấy cái gối trên ghế sô pha, rồi lau bàn trà.

Sau đó lấy nước ra ban công tưới hoa.

“Triệu Bân không có ở nhà sao anh?”

Tần Mặc Bắc lấy mì từ trong tủ lạnh ra, “Ừm, Quách Tuyên Tuyên không nói với em sao?”

Triệu An Ca tựa lưng bên cạnh cửa phòng bếp. “Hai Huyên hả, cậu ấy nói đến chị cậu ấy đến chơi, đêm nay không về ký túc xá mà ở khách sạn chung với chị.”

Tần Mặc Bắc cúi đầu mỉm cười, không nói chuyện.

Triệu An Ca tiếp tục hỏi, “Em hỏi Triệu Bân mà anh nói em Hai Huyên làm gì?” Nói xong cô mới phát hiện, “Không thể nào, chị gái Hai Huyên là Triệu Bân á?! Hai người đó, hai người đó hôm nay đi thuê phòng!”

Tần Mặc Bắc rửa đồ ăn xong, đặt lên thớt cắt vài cọng hành lá, vừa nói. “Nếu Quách Tuyên Tuyên không muốn nói, lúc về em đừng nói lung tung với người khác.”

Triệu An Ca gật đầu nói, “Em biết mà, em không nói với người khác đâu, để bữa nào em tìm chỗ vắng tra khảo cậu ấy mới được, sẵn đó phải hỏi thử xem cảm giác sau khi trải qua lúc đó như thế nào.”

Tần Mặc Bắc cắt hành lá xong, bật bếp.

Triệu An Ca rất hăng hái, cứ vây quanh Tần Mặc Bắc nói tới nói lui, “Em nói cho anh biết nhé, dáng người của Hai Huyên không tệ đâu nhưng vẫn không bằng em đâu, nhưng mà ngực cậu ấy lớn em một chút, hôm trước em thừa dịp cậu ấy không để ý nên em sờ một cái, lớn hơn em thật. Vả lại giọng nói cậu ấy vừa mềm mại vừa nhỏ nhẹ, lúc kêu lên chắc là sướng lắm, Triệu Bân đúng là có phúc mà, có phúc ghê.”

Tần Mặc Bắc vừa cười vừa nấu mì, cười đến mức thiếu chút nữa bị phỏng tay.

Triệu An Ca đứng bên cạnh lấy đũa và tô ra, hỏi Tần Mặc Bắc, “Này, em nói anh biết, nếu như sau này Triệu Bân có chạy đến khoe với anh, anh phải đánh trả lại cho em, phải nói là, thịt bồ câu ăn ngon lắm, mùi vị vô cùng tốt.”

Tần Mặc Bắc lấy cải đã rửa xong bỏ vào trong nồi rồi vặn nhỏ lửa, “Mùi vị gì chứ, anh có ăn thử đâu mà biết.”

Triệu An Ca bày tô đũa ra, đứng sau lưng Tần Mặc Bắc hỏi, “Vậy anh có muốn ăn không?” Nói xong vỗ lên mông anh một cái.

Tần Mặc Bắc tắt bếp, lấy đũa gắp mì và bày ra tô, “Ăn mì đi, đừng có vỗ bậy, kéo ghế ra đi em. Ơ chết, anh quên lấy trứng gà rồi, nếu em muốn ăn thì lấy hai quả ra đây, mở lửa lại rồi bỏ vào nồi, có lẽ rau không còn màu đẹp vậy nữa thôi.”

Chắc là bị cô chọc cười nên quên mất.

Triệu An Ca đáp, “Không sao, lần này thiếu thì lần sau bù. Nhớ đó, anh nợ em hai quả trứng.”

Tan Mặc Bắc mang nợ hỏi, “Em muốn thêm xúc xúc nữa không, hai cái trứng cộng thêm một cái xúc xích luôn.”

Triệu An CA chạy lại hỏi, “Anh còn có xúc xích nữa hả? Sao không nói sớm chứ, em thích nhất là xúc xích đó.”

Tần Mặc Bắc cảm thấy anh quá xấu xa rồi, phỏng đến ngu người mà.

May là trong tủ lạnh có hai cái, bằng không anh thật sự không biết phải giải thích xúc xích này là xúc xích gì.

Tần Mặc Bắc lột vỏ xúc xích ra rồi thả vào tô mì Triệu An Ca.

Hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn mì trong nhà thật ấm áp, Triệu An Ca sờ sờ bụng nói, “Mì cục cưng làm ngon quá thể, cục cưng của em nấu gì cũng ngon hết.”

Tần Mặc Bắc đứng dậy dọn tô đũa vừa nói, “Đứng dậy, đi vòng phòng phòng khách cho tiêu bụng đi em.”

Triệu An Ca đứng dậy, bọn bàn ghế sạch sẽ, phụ Tần Mặc Bắc bỏ tô đũa vào trong bồn.

Tần Mặc Bắc xả nước, lấy thêm nước rửa chén, “Em qua kia đi, ở đây lạnh.”

Triệu An Ca mỉm cười khúc khích, “Vẫn là cục cưng nhà em thương em nhất.”

Nói xong thành thực đi về phía cửa phòng bếp.

Cô xem thời gian, gần mười giờ. Ký túc xá đóng cửa lúc mười một giờ rưỡi, vẫn còn sớm.

Triệu An Ca đi hai vòng trong phòng khách, rồi lại đi vào phòng bếp nói với Tần Mặc bắc, “Mười giờ rồi, anh nói xem, Triệu Bân là Hai Huyên có phải muốn làm cái ấy ấy không, gần mười giờ rồi, chắc là bây giờ không nhịn được rồi.”

Tần Mặc Bắc đáp, “Em biết rồi còn hỏi.”

Triệu An Ca tựa vào cạnh cửa phòng bếp, tắc lưỡi chậc chậc, “Triệu Bân đúng là giỏi ghê.” Lại nói. “Anh không được rồi, bạn học Tần Mặc Bắc à.”

Động tác trên tay Tần Mặc Bắc dừng lại, tắt vòi nước, lau tay lên khăn rồi quay đầu sang nhìn cô, “Em nói cái gì cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.