Một Đời An Ca

Chương 3



Triệu An Ca đến nhà bà nội vào giữa trưa, mới vừa bước xuống xe đã bị túm vào chuồng heo chờ Tây Thi đẻ.

Chuồng heo chỉ có một con duy nhất.

Cô vào chuồng nắm chặt cái nơ bướm màu hồng nhạt trên lỗ tai của Tây Thi, ấn ấn lên lưng của nó, rồi sờ sờ dưới bụng, đúng là chuẩn bị sinh rồi, chắc cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

Đôi mắt Tây Thi chớp chớp nhìn Triệu An Ca, nó hừ hừ hai tiếng rồi không quan tâm đến cô, tiếp tục ngủ.

Ăn xong cơm trưa, Triệu An Ca lấy đồ đạc trong vali ra sắp xếp, cô đặt đôi giày thể thao kia chỉnh tề ngay ngắn trên một cái tủ nhỏ ở đầu giường, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy ngay.

Kỳ nghỉ hè này, xem như là ba đem cô lưu đày ở đây rồi.

Nhưng mà dù như thế cũng không làm khó được cô, lúc nào muốn trở về, bản thân cô không phải không có chân, đón một chuyến xe đò đi vài tiếng đồng hồ là đến thành phố rồi.

Cô nhớ Tần Mặc Bắc, nhất là sau khi anh xảy ra chuyện như thế, thi vào trường Đại học thì xem như bỏ đi, không ai có thể xoay chuyển được nữa, nhưng điều cô sợ chính là mấy tên côn đồ sẽ tìm anh gây phiền toái.

Nhất là tên cầm đầu Ba Ngân Nam kia, chỉ sợ không chỉ là đòi nợ cho người ta. Nếu chỉ đơn giản là nợ tiền, chắc chắn là còn có thù hận cũ gì đó, bằng không thì sẽ không rủa người ta chết như thế, còn nói anh nên chết cách đây ba năm nữa.

Ngồi còn chưa kịp nóng mông, bỗng nhiên Triệu An Ca tiếng loa phát thanh đang gọi tên mình.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ, khi nhắc đến thôn Thượng Pha của Triệu gia, người dân ở đây nghĩ đến đầu tiên chính là đại danh của Triệu An Ca, đã rất lâu cô không ở đây, nhưng truyện về cô vẫn còn.

Sự thật chính là, ở vùng này không thể tìm được người nào có tay nghề nuôi heo tốt như cô cả.

Thế nên, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cẩu là chuyện lớn, cần cô phải ra mặt.

Triệu An Ca đổi giày cao gót, thay bằng đôi giày thể thao hay đi ở nông thôn, tiện tay cầm xe trượt ở sau cửa đi ra ngoài.

Trên đường đi từ nhà bà nội đến ủy ban thôn, Triệu An Ca nhìn thấy một người đứng ở cửa thôn, anh mù mờ đứng trên đường lớn, một hồi nhìn bên trái rồi một hồi ngó bên phải, giống như người mù đường chưa tìm được phương hướng.

Là anh ấy!

Tất cả tiếng lòng trong mộng của cô đều đang nói có thật là anh không!

Triệu An Ca trợn mắt nhìn xe trượt, đẩy hai ba cái đã đến trước mặt Tần Mặc Bắc, hào hứng chạy vòng quanh người anh mấy vòng rồi mới dừng lại.

Xoay xong, cô nhảy xuống xe trượt, mỉm cười với anh, “Hi, trùng hợp quá!”

Tần Mặc Bắc đáp, “Khéo thật.”

Triệu An Ca đem xe trượt để sang một bên, đi về phía trước, “Cậu đến tìm mình à?” Cũng tự mình đa tình quá.

Cô dựa vào người anh quá gần, chóp mũi gần như đụng vào trán anh.

Tần Mặc Bắc bước lùi về sau một bước, nghiêng mặt qua chỗ khác, nói, “Tôi chỉ tìm địa điểm thích hợp để vẽ phong cảnh chủ đề nông thôn thôi.”

Triệu An Ca bước về phía trước nửa bước, lúc này vẫn chưa chú ý mình dựa vào trán anh quá gần, cô cười nói, “Thôn của bọn mình rất đẹp, vô cùng thích hợp để vẽ phong cảnh, lần trước có người đến vẽ tranh, bức tranh ấy nhận được giải thưởng nghệ thuật của Nobel đó, bây giờ vẫn còn được trưng bày trong bảo tàng nghệ thuật Paris, đến Da Vinci còn cảm thấy mặc cảm nữa đó, mọi người còn khen bức tranh quá đẹp luôn ấy.”

Nói vớ nói vẩn nhưng lại vô cùng nghiêm túc để lừa người khác vui vẻ.

Anh biết cô đang nói nhảm, cô cũng biết anh biết mình đang nói nhảm.

Tần Mặc Bắc cười cười, nói với cô, “Cảm ơn.”

Vốn dĩ anh còn muốn đi ngắm nhìn một lần nữa, quan sát cảnh vật chung quang thêm một chút, lúc này cảm thấy không muốn ở lại, nhưng lại cảm thấy tiếc với những lời khoác lác của cô lúc nãy.

“Triệu An Ca, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cau….”Loa phát thanh trên đầu không thức thời mà lại bắt đầu réo lên.

Có thể là do tín hiệu của loa phát thanh không được tốt lắm, lúc réo lên còn xen lẫn vài tiếng két két.

Tần Mặc Bắc nhìn cô nói, “Đi thôi.”

Triệu An Ca xoay người lại, chỉ chỉ vào một chỗ sườn núi nhỏ cách đó không ra, “Bên kia cũng được lắm, đôi khi có mấy sinh viên của Trường Mỹ Thuật đến đây vẽ phong cảnh đó.”

Nói xong bước lên xe trượt, hai tay nắm chặt tay cầm, đạp đạp vài cái đã đi xa vài mét. Nếu cô còn chưa đi, chắc là mẹ Nhị Cẩu làm thịt con heo nhà cô mất.

Tần Mặc Bắc đi về phía sườn núi nhỏ ở bên kia.

Hai người đều không nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua, cũng không nói đến chuyện thi Đại học.

Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì cả. Bao gồm câu nói kia của anh, “Ngoan ngoãn về nhà đi, tôi đồng ý với cậu.”

Triệu An Ca giẫm lên xe trượt, hối hả quýnh đích chạy đến ủy ban thôn, vừa đến trước cổng đã nhìn thấy mẹ Nhị Cẩu đang kéo lỗ tai con heo nhà cô không cho chạy.

Bên cạnh còn có một sọt rau đã bị heo ăn.

Triệu An Ca đi tới, tay lắc lắc điện thoại, “Cháu đến chuộc lại heo, để Lý tổng xem thử phải bồi thường bao nhiêu thử đi. Mẹ Nhị Cẩu, thím có dùng Alipay không, cháu chuyển khoản trả tiền cho thím.”

Lý tổng chính là trưởng thôn của thôn Thượng Pha, nhưng mà ông thích mọi người gọi mình như thế.

Mẹ Nhị Cẩu thấy Triệu An Ca đến, lúc này mới buông tay thả heo ra, chùi chùi tay lên quần áo, lấy điện thoại trong túi áo ra nói, “Chờ chút, thím lên mạng đã, Lý tổng, Lý tổng, này mật khẩu là gì vậy?”

Triệu An Ca cười cười nói, “Mật khẩu là sinh nhật bà đó.”

Mẹ Nhị Cẩu bấm vài cái lên điện thoại, vừa lẩm bẩm, “1970…” Chưa kịp bấm xong mật khẩu, mới kịp phản ứng lại, “Bồ Câu Lớn, con nhóc này.”

Lý tổng ngậm cán thuốc, từ trong văn phòng ủy bản đi ra, nói “Vậy tính là bốn mươi tệ đi.”

Triệu An Ca chuyển tiền qua, lúc này mẹ Nhị Cẩu mới chịu để yên.

Loa phát thanh bên trong vẫn còn réo, “Triệu An Ca, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cẩu…”

Triệu An Ca chạy văn phòng ủy ban thôn, nói với người ở bên trong, “Mau tắt đi, đứng đầu bờ ruộng ồn đến điếc cả tai.”

Người ngồi ở bên bàn điều chỉnh loa phát thanh qua đầu cười hì hì, “Ôi chà, Đại Cáp Tử à, còn đang định gọi cô đến nữa đấy.” Nói xong liền tắt loa phát thanh.

Triệu An Ca vừa nhìn thấy người này, liền xoay người chạy ra ngoài, thuận tay kéo xe trượt, đạp đạp đẩy chạy đi.

Người ở sau lưng còn nói với theo, “Triệu An Ca, cô là người tham giàu phụ khó, cô là ghét bỏ hộ khẩu nông thôn của tôi, tôi nói cho cô biết…”

Cô quay trở chỗ gặp Tần Mặc Bắc lúc nãy, anh đã không còn ở đó, cô đi về phía sườn núi nhỏ bên kia, có thể nhìn thấy được bóng lưng của anh ở bên cạnh đám cỏ xanh.

Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn rọi vào áo sơ mi màu trắng của anh, yên tĩnh mà đẹp đẽ.

Mặt anh hướng về sườn đồi, giơ hai tay lên, xếp thành khung lấy cảnh, mỗi một góc độ đều nhìn thử một lần.

Triệu An Ca chưa từng gặp cảnh tượng nào đẹp đến thế, thôn nhỏ này nơi cô đã sống hơn mười năm vậy mà có thể trở nên xinh đẹp như thế.

Lúc này, có hai cô nhóc đi đến đối diện, trong tay xách hai giỏ rau, cả hai đều đang học trường cấp ba ở gần đó.

“Anh trai lúc nãy đẹp trai ghê, rất có khí chất luôn, chắc là sinh viên của trường mỹ thuật đến vẽ phong cảnh rồi.”

“Vậy thì mỗi ngày tao sẽ đến đây ngắm thôi, ôi ôi, chút nữa mày đi với tao mua quần áo mới đi.”

“Tao cũng phải đi làm tóc nữa, uốn gợn sóng luôn.”

“I love him very very much!”

“Đại Ny, mày tự nhìn bản thân mình đi, lại còn very very much nữa chứ, sang năm là thi đại học rồi, đã học xong [Xuất Sư Biểu] chưa, làm hết bài tập toán chưa, làm xong mấy bài thi trong [Mô phỏng kỳ thi Đại học ba năm và năm năm] chưa hả!” Triệu An Ca chặn trước mặt hai cô bé, chỉ chỉ về phía Tần Mặc Bắc, vô cùng kiêu ngạo nói, “Nói cho hai đứa biết nhé, anh chàng đẹp trai vô địch thiên kia ở đằng kia, là bạn của Triệu An Ca chị đây!

Hai cô bé ngẩn ra, “Chị Bồ Câu, chị về rồi hả.”

Triệu An Ca ra vẻ giống như chị đại gật gật đầu, “Đúng vậy, chị dẫn anh chàng đẹp trai nhất vũ trụ về thăm bà nội.”

Hai cô bé xấu hổ cười cười, lẳn lặn chuồn đi mất.

Chưa đi  được bao xa liền bắt đầu thì thầm, “Cuối tuần này mày còn đến xem nữa không?”

“Đến chứ, sao mà không đến chứ, đẹp trai như vậy, khó gặp lắm.”

“Suỵt, nói nhỏ thôi.”

….

Triệu An Ca nhặt hai cục đá nhỏ trên đất lên, mỗi tay một cục, ném cái vèo trúng vào mông hai cô nhóc kia.

Cô gái nhỏ sờ sờ mông, giữ chặt giỏ rau, chạy trốn nhanh như chớp.

Tần Mặc Bắc nhìn về phía bên này, thấy Triệu An Ca đang vẫy vẫy tay với anh.

Anh đi tới, có lẽ không biết phải nói gì với cô, anh thuận miệng hỏi, “Heo nhà cậu à?”

Triệu An Ca cười cười, “Cậu nghe hả, loa phát thanh hết kêu, chắc là đã xử lý xong rồi.”

Vừa dứt lời, loa phát thanh lại bắt đầu hô lên ken két, “Triệu An Ca, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cẩu, nghe được…” Chưa kịp nói hết câu thì nghe âm thanh sắt rơi, nói tiếp, “Ngại quá, bấm nhầm nút.”

Sau đó loa phát thanh không kêu lên nữa.

Tần Mặc Bắc thật sự không nhịn được, nở nụ cười, những lời này thật sự quá kỳ dị, lúc này trong đầu anh vẫn còn lởn vởn âm thanh của loa phát thanh.

Chẳng qua là hình tượng thường ngày của Triệu An Ca ở trường học, là dáng vẻ của một cô gái thành thị vô cùng phong cách, nhưng bỗng nhiên xuất hiện heo nhà cô, rau nhà Nhị Cẩu.

Triệu An Ca thích nhìn Tần Mặc Bắc cười, cũng rất hiếm khi thấy anh cười thoải mái đến vậy. Nhất là bây giờ, chuyện thi Đại học và cuộc sống của anh cũng không được như ý nữa, nụ cười tươi tắn thế này lại càng thêm quý giá.

Lúc anh cười, ánh sáng của đường ranh giới giữa trời và đất dường như bị xóa mờ, cả thế giới chỉ còn lại một màu sắc riêng của anh.

Tần Mặc Bắc nhìn đồng hồ, đến lúc phải về, buổi tối còn phải quay lại con đường kia trả giày lại cho bà lão.

Từ quốc lộ chỗ này đến bến xe cũng cách một đoạn xa, gần đây cũng không xe ba gác, hầu như đều tập trung ở chỗ bến xe hết rồi.

Anh đang nghĩ nếu không thì đi bộ đến đó cũng được, lúc anh vừa tính toán xong, đường cũng không quá xa, nhiều nhất hai mươi phút là có thể đến nơi. Triệu An Ca bảo anh chờ cô một lát.

Chỉ mấy phút trôi qua, cô chạy một chiếc xe đạp đến.

Có yên ngồi ở phía sau.

Cô dừng lại hỏi, “Cậu chở tớ hay là tớ chở cậu đây?”

Tần Mặc Bắc nhận lấy chiếc xe đạp, một chân đặt lên bàn đạp, một chân chống trên mặt đất, quay đầu lại nói với cô, “Đi lên đi.”

Triệu An Ca nhảy lên, chỉnh lại tư thế ngồi, giơ tay phải lên cô hét lên, “Tiến lên nào, chàng trai.”

Tần Mặc Bắc ở đằng trước quay đầu lại trợn mắt nói, “Cậu đúng là nặng thật đấy.”

Triệu An Ca nhảy xuống, nhìn vào bánh xe nói, “Không phải tại tớ đâu, là do bánh xe không đủ hơi thôi, nếu không cậu chờ một chút, tớ về nhà bơm hơi là được.”

Tần Mặc Bắc cười với cô nói, “Đi lên đi, thêm chút sức là được rồi.”

Triệu An Ca ngồi lên yên sau, hít hơi bóp bụng, dường như làm như thế thì có thể nhẹ đi được một chút.

Trong lúc Tần Mặc Bắc đạp xe, rất cẩn thận quan sát phong cảnh ở hai bên đường.

Anh vô cùng hiểu rõ mục đích của bản thân, anh không phải là khách du lịch, cũng không phải là người nhàn hạ đến homestay trải nghiệm cuộc sống ở thôn quê. Trên vai anh có trọng trách phải gánh vác.

Hai bên đường là những cánh đồng lúa mì rộng lớn, chín vàng rực rỡ, đã đến mùa gặt. Cách đó không xa còn có người đang chăn dê, vài con vịt đang bơi ở ven sông kêu cạp cạp cạp.

Quả thật là phong cảnh rất thích hợp để vẽ tranh.

Cô nhìn nhìn ở phía sau eo anh, tay cô giơ lên rồi lại bỏ xuống, lại tiếp tục giơ lên rồi lại bỏ xuống một lần nữa. Ngẫm lại bản thân cũng nên phải biết tự kiềm chế chút đi, thế là thành thật vịn lấy yên sau, ngàn vạn lần không nên làm anh sợ mà bỏ chạy.

Nói tóm lại, trước mắt cần phải lừa đến tay đã. Ngày sau này từ từ mà trêu, tương lai còn dài.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy cổ áo sơ mi của anh hơi buông lỏng, lộ ra một phần nhỏ sau gáy, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn cắn.

Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, cô đành phải tận lực ngăn chặn ý đồ đen tối đang ngo ngoe rục rịch của bản thân.

Đột nhiên anh quay mặt lại hỏi, “Chỗ của cậu, có phòng cho thuê không vậy?”

Điều Triệu An Ca đang chờ chính là những lời này của anh, ý anh không phải muốn ở lại sao.

Cô ngồi ở yên sau xe lắc lắc mông, điều chỉnh lại tư thế ngồi, “Có có, Lý tổng là trưởng thôn của tụi mình, ở một ký túc xá hai tầng ở bên cạnh ủy ban thôn, chuyên cho các sinh viên trường mỹ thuật lại đây vẽ tranh thuê á.”

Tần Mặc Bắc hỏi, “Có phòng đơn không, hoặc là nhà một phòng hay hai phòng ngủ gì cũng được?”

Anh dẫn mẹ theo, không thể để bà ở ký túc xá dành cho sinh viên được.

Triệu An Ca ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, “Mấy năm trước Lý tổng đã từng làm qua homestay, để tớ hỏi cho, khi nào về sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Ông chú Lý tổng này, rất tinh ranh, chuyên môn chặt chém mấy người từ thành phố tới, nếu để Tần Mặc Bắc nói chuyện, chắc chắn là bị lừa.

Tần Mặc Bắc ừ, “Vậy, được rồi, sau này sẽ mời cậu ăn cơm.”

Vận may như đang ào ào chảy vào người Triệu An Ca, cô cố gắng khống chế cảm xúc kích động của bản thân.

Trước kia bọn họ luôn phải ăn cơm ở căn tin trường, nhưng không biết vì sao, Tần Mặc Bắc luôn trốn tránh cô, cô đến gần, anh sẽ đổi bàn khác, cô tiếp tục chạy tới, anh sẽ lại đổi bàn khác nữa, cô chạy đuổi theo, anh lại đổi bàn tiếp, cuối cùng tất cả bàn ăn trong căn tin đều bị hai người đổi hết, Tần Mặc Bắc đành phải cầm chén cơm lên, vừa đứng vừa ăn cho xong bữa cơm.

Khi xe đi được một nửa đoạn đường, Triệu An Ca thấy một người đang đi ở phía trước, từ phía xa đã nghe tiếng nhạc từ trong điện thoại của người đó vọng ra, lại còn mở rất lớn, “Anh giống con cá ở trong hồ sen của em…”

Lúc ngang qua, Triệu An Ca vẫy tay với người nọ, “Nhị Cẩu, muốn đi lên trấn à?”

Nhị Cẩu ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu An Ca, cũng vẫy vẫy tay với cô, “Không, không có, đi, đi đến bến xe đón anh họ.”

Tần Mặc Bắc thả chậm tốc độ, chờ Triệu An Ca chào hỏi với người kia xong mới bắt đầu tăng tốc tiếp.

Anh nghiêng mặt qua hỏi, “Nhị Cẩu này chính là Nhị Cẩu kia à?”

Triệu An Ca đáp, “Là Nhị Cẩu kia đó.”

Hai người không gì thêm nữa, đạp đến bến xe, băng qua đường cái đến nhà chờ xe ở đối diện, tuyến số 801, không bao lâu sau đã có xe.

Tần Mặc Bắc lên xe, cách một lớp của kính vẫy tay chào tạm biệt với Triệu An Ca.

Triệu An Ca dắt xe đạp, băng qua đường cái, một chiếc xe số 801 từ hướng thành phố về ngừng lại.

Triệu An Ca quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô bắt gặp một người đàn ông từ trên xe bước xuống, phía dưới mắt của hắn có một vết sẹo dài, trên cánh tay có xăm hình con rồng.

Bên mặt trái có một vết bầm xanh, tám phần là do Tần Mặc Bắc gây ra vào đêm qua.

Ánh mắt của cô và người đàn ông mặt sẹo đối diện nhau trong chớp nháy.

Hôm nay cô không trang điểm, cũng không mang giày cao gót, mặt đầy bụi đất, đoán chừng là hắn không nhận ra cô, nhìn cô một cái rồi không nhìn tiếp nữa.

Triệu An Ca ngồi lên xe đạp, vội vã chạy về nhà. Làm sao người này lại xuất hiện ở đây, mấy thôn gần đây cũng không có nhân vật số má như vậy.

Trên đường trở về, gặp Nhị Cẩu ở đối diện, cô nghe thấy Nhị Cẩu đang gọi điện thoại.

“A lô, anh, anh họ, xe em, đến ngay rồi, anh chờ ở đó đi, chờ em là được rồi, đừng, đừng ngồi xe, xe ba gác..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.