Một Đời Dài Lâu

Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

18

Cho đến tận bây giờ, mỗi khi ta nhớ đến việc Tống Tri Thời dịu dàng tri kỷ đã biến thành một con chó dữ thỉnh thoảng lại nổi điên tai họa ta như thế nào, ta đều sẽ hồi tưởng lại con non loài người đáng yêu năm đó.

Đó là lần đầu tiên Tống Tri Thời lạnh mặt với ta, sau đó hắn liền bắt đầu hành vi đánh dấu địa bàn và hết thảy mọi thứ một cách điên cuồng.

Ta cảm thấy may mắn vì Tống Tri Thời là nhân tộc chứ không phải là loài động vật khác, cách mà hắn khơi dòng h@m muốn chiếm hữu chỉ là nắm tay nắm chân và thỉnh thoảng sẽ dùng lời nói để thăm dò chứ không phải là cái khác.

Nếu không ta thật sự sẽ đánh c h ế t hắn!

Nhưng mà tự nhiên nhớ tới mới thấy cũng phải trách ta đã quá dung túng hắn. Hắn lạnh mặt một cái là ta liền không nhịn được mà hơi hèn tí, thậm chí còn phải đi dỗ dành hắn.

Chủ chiều thì sủng (vật) hư!

Nếu lúc đó Tống Tri Thời bị ta trừng phạt thì nói không chừng bây giờ hắn cũng không dám làm như vậy.

Ta thầm giận bản thân mình quá hiền!

Tống Tri Thời về nhà với vẻ mặt đầy mỏi mệt, tháo thắt lưng ra chuẩn bị leo lên giường: "Sao nàng lại tỉnh rồi?"

Ta buồn bã nói: "Đang nhớ con non kia." Nghĩ xem sao lúc đó không đánh cho ngươi một trận.

Tống Tri Thời khựng lại chút, cười nói: "Vậy à, A Như muốn có bé con sao?" Hắn giơ tay vuốt v e chiếc lục lạc trên cổ chân ta.

Ta thấy hắn nói cứ là lạ sao ấy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì lại chẳng thấy có gì không ổn.

Quên đi, không nghĩ nữa.

Ta lại dùng cánh tay mình đo đạc vòng eo của Tống Tri Thời lần nữa, nghĩ rằng hành trình tới thăm phòng tối đã giày vò Tống Tri Thời đến nỗi gầy rộc cả người này cũng nên đến lúc kết thúc rồi.

Ta chủ động cầu hòa: "Ta không can thiệp vào chuyện khi nào ngươi sẽ lấy vợ sinh con nữa được không, ta xin lỗi ngươi, ngươi thả ta ra đi."

Tống Tri Thời không trả lời, hắn chỉ nói: "A Như, lúc trước ta không có nói đùa với nàng."

Hắn quan sát phản ứng của ta, sau đó hôn một cái lên cổ ta. Từ khi Tống Tri Thời nhìn thấy tiểu hồ ly của Vương thúc li3m Vương thúc như thế thì hắn cũng bắt đầu yêu thích kiểu tiếp xúc thế này.

Lúc nào hắn cũng ôm ôm hôn hôn ta trên giường, đối với loại thân mật cỡ này ta đã thích ứng tốt đẹp, thậm chí còn hợp tác mà ngẩng đầu lên theo thói quen.

Tống Tri Thời gần như dùng môi tai họa khắp cả cái cổ của ta.

Tiếng th ở dốc của hắn ngày càng nặng, hắn ghé sát bên tai ta thì thầm: "A Như, cho dù muốn có bé con thì ta cũng chỉ muốn sinh với nàng thôi."

?

Sủng vật của ta đang nói cái gì vậy?

Ánh mắt của ta tràn đầy hoảng sợ, hình như hắn đang vô cùng nghiêm túc.

Chưa nói đến quan hệ chủ sủng của chúng ta, nhưng người và nấm sao có thể có hậu đại được?

Bình thường bọn nấm chúng ta đều tự thân sinh sản, không hề liên quan gì đến giống đực hay giống cái khác.

"Ngươi không làm được." Ta sờ lên đầu của hắn: "Tống Tri Thời, ngươi từ bỏ đi."

Tống Tri Thời cắn một cái lên xương quai xanh của ta, hắn dùng sức rất mạnh, dường như mang theo chút hung ác muốn nuốt chửng cả người ta vào.

A!

Ta vô thức phóng thích độc tố để phản kích.

Không bao lâu sau, Tổng Tri Thời hôn mê bất tỉnh.

Đã quên nói, ta là một cây nấm độc.

Ta, A Như, mũ đỏ thân trắng, bá chủ rừng rậm, nấm tài kiệt xuất.

19

Chỉ cần là chủng tộc còn tồn tại thì chắc chắn sẽ có bản năng sinh sôi nảy nở, nhân tộc cũng không ngoại lệ. Thậm chí vì tuổi thọ hạn chế nên bọn họ càng nóng lòng trong vấn đề kéo dài nhang khói hơn, khiến cho loài của bọn họ đã trải rộng khắp vùng Cửu Châu này.

Tống Tri Thời và ta không giống nhau, hắn không thể nào một thân một mình sống cô độc cả đời giống như ta được.

Huống chi hắn là nhân tộc rất ưu tú, giống cái muốn cùng hắn giao phối cũng chẳng phải là ít.

Đây là việc mà sau khi Tống phu nhân đến ta mới ý thức được.

Mẫu thân của Tống Tri Thời từng tới chơi, bà ấy đã trở lại cố hương nhiều năm, cũng không ở trong Tổng phủ nơi kinh thành. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy bà ấy.

Rõ ràng là chủ mẫu ngày xưa, thế mà khi Tống phu nhân tới chơi lại vẫn gửi thiếp mời theo quy củ.

Lúc bà ấy đến, Tống Tri Thời trùng hợp có việc đi ra ngoài, hoặc lại có chăng là cố ý tránh né.

Tống phu nhân không hỏi bất cứ điều gì, bà ấy chỉ cùng ta hàn huyên chút việc nhà. Mặt mày của bà ấy và Tống Tri Thời có mấy phần giống nhau, chỉ là nhu hòa hơn rất nhiều. Lúc trò chuyện giọng nói nhỏ nhẹ, cả người trông hệt như một dòng thu thủy.

Chẳng qua nói thật thì có mấy lời bà ấy nói ta nghe không hiểu lắm.

Dường như Tống phu nhân cũng đã nhận ra, bà ấy muốn nói lại thôi, không nói rồi lại muốn nói, cuối cùng vẫn chẳng nói thêm gì.

Cái này cũng giống Tống Tri Thời.

Một câu phải vòng ba lần, muốn nói nhưng lại ngậm miệng, phiền phức muốn c h ế t.

Nếu là Tống Tri Thời thì ta còn nguyện ý chờ hắn mở miệng, nhưng là người bên ngoài thì ta chỉ muốn miễn cưỡng cho qua đến khi xong chuyện.

Nói hơn nửa canh giờ, cuối cùng Tống phu nhân cũng đứng dậy cáo từ. Bà ấy ngắm nhìn cửa lớn mấy lần, trên mặt có vài phần mất mát.

Bà ấy liên tục do dự, cuối cùng cúi người hành lễ với ta, cắn răng nói một đoạn rất dài.

Hiển nhiên bà ấy rất ít khi nói mấy lời như vậy, vành mắt và gò má đều đỏ lên.

Ta cắt bỏ mấy câu đối đáp xã giao, rút ra ý chính trong câu chuyện thì rốt cuộc mới hiểu rõ thỉnh cầu của Tống phu nhân.

Một, Tống Tri Thời giao cho ta chiếu cố.

Hai, ta và Tống Tri Thời khi nào sẽ thành hôn sinh con.

Cái thứ nhất là bổn phận của chủ nhân, nên làm.

Cái thứ hai ta không hiểu cho lắm. Nhưng không quan trọng, quan trọng là đến chỗ này vì để nâng cao giá trị của Tống Tri Thời nên Tống phu nhân đã mịt mờ biểu đạt ra việc hắn được hoan nghênh đến mức nào. Bà ấy còn nói thêm: "Cô nương là nữ tử nên càng cần chú trọng danh dự, tóm lại thành hôn đều là chuyện tốt đối với ngươi và Tống đại nhân."

Cái đồ chó mày rậm mắt to Tống Tri Thời, không phải thất trinh không ai c ần sao? Không phải là lớn tuổi chưa lập gia đình, người người coi khinh sao? Không phải là thế đạo thay đổi, đối với nam tử có phần hà khắc sao?

Sau khi đưa tiễn Tống phu nhân, vì để không phải oan uổng Tống Tri Thời, ta lặng lẽ đi hỏi thăm mấy người hầu về một số tình hình cơ bản của nhân gian.

Từ ánh mắt ngạc nhiên của các nàng, ta đã từ một nấm nhỏ "đã lâu không đặt chân vào nhân gian" biến thành "nấm phun lửa" đang cần ra sức đánh sủng vật ngay lập tức!

Yaa! Tống Tri Thời, để mạng lại!

Ta kiềm chế lửa giận chờ Tống Tri Thời về nhà, chỉ là chờ một hồi thực ra ta đã không còn quá tức giận nữa.

Nhưng khi nhìn thấy Tống Tri Thời thành thạo đóng cửa, nhanh chóng rũ mắt cúi đầu, thấp giọng nói xin lỗi rồi bắt đầu dỗ dành ta thì cơn giận của ta lại bắt đầu bùng lên lần nữa.

Thì ra ngươi đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nguyên bộ quá trình diễn ra như nước chảy mây trôi như thế.

Ta chỉ vào hắn, tức giận đến nỗi giọng nói phát run: "Ngươi sớm biết sẽ như vậy rồi đúng không? Còn nói gì mà...." Ta đang nói lại bỗng nhiên mắc kẹt, sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra mình thật sự hơi ngốc, xấu hổ đến nỗi không muốn nói thêm gì nữa.

Chẳng qua trong dự đoán của ta, đây là lần đầu tiên ta nổi giận với Tống Tri Thời như vậy, hắn hẳn là nên hoảng hốt lo sợ, khóc lóc sướt mướt rồi xin lỗi mãi đến khi ta hài lòng mới thôi.

Nhưng mà cái tên Tống Tri Thời này, hắn một bên đưa nước cho ta, một bên cong môi mỉm cười.

Ta thề, mặc dù nụ cười kia biến mất rất nhanh nhưng ta chắc chắn hắn đã cười!

"Cười cái gì?" Ta nói bằng giọng điệu khó chịu.

Tống Tri Thời không ngờ rằng sẽ bị ta bắt được, chợt sững sờ giây lát, sau đó tiếp tục nói bằng dáng vẻ tự nhiên: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy A Như vô cùng đáng yêu. Dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu cực kỳ."

Hắn nói vô cùng chân thành, thế nên ta bảo hắn biến ra ngoài ngay.

Ta cũng thấy dáng vẻ dễ lừa như thế của ta thật đáng yêu 

Là điều gì đã khiến ta đi vào trần thế với Tống Tri Thời gần một năm mới phát hiện ra lời nói dối thái quá như vậy của hắn cơ?

Sau khi theo Tống Tri Thời xuống núi, bất kể là lúc đi giải cứu Hồ Mặc hay là sau này mỗi lần đi ra ngoài đều là Tống Tri Thời đi cùng với ta. Thời gian còn lại ta nằm yên trong Tống phủ đóng cửa không bước chân ra ngoài.

Nấm nhỏ rời khỏi rừng núi cũng không thích đi lại. Bởi vậy dù đã đi tới nhân gian náo nhiệt hối hả thì ta vẫn giống hệt như khi còn ở trong núi, chỉ có mình Tống Tri Thời làm bạn bên người.

Hắn không muốn để ta thấy thì ta sẽ không nhìn, hắn không muốn để ta nghe thì ta cũng sẽ không nghe.

Cái này cũng chẳng có gì không tốt, dù sao thì những thứ khác có liên quan gì tới ta đâu?

Nhưng mà nếu vậy thì tại sao ta không thể về núi cơ chứ, chẳng phải cũng đều giống nhau sao?

Ta đẩy cửa ra, quả nhiên Tống Tri Thời vẫn đang đứng đợi ở ngoài.

Hắn nhìn ta bằng vẻ mặt đáng thương: "A Như hết giận chút nào chưa, nàng cho ta vào phòng được không?"

Ta tránh đi ánh mắt của hắn, lớn tiếng tuyên bố: "Tống Tri Thời, ta muốn trở về. Ta không muốn ở lại nhân gian nữa!"

Tống Tri Thời lộ ra vẻ mặt mà từ trước đến nay ta chưa thấy bao giờ, trông vô cùng đáng sợ, hắn vịn hai vai ta, bình tĩnh nói: "A Như ghét ta rồi sao?"

Ta lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy hơi nhàm chán, nơi này không thú vị chút nào cả. Huống hồ Tống Tri Thời..." Ta cố gắng nói đạo lý với hắn: "Sau này ngươi cũng sẽ phải lấy vợ sinh con, ta cứ ở chỗ này mãi thì cũng không hay lắm."

"Phải vậy không?" Tống Tri Thời cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm: "A Như hy vọng ta lấy vợ sinh con sao?"

Không hiểu sao ta có chút bất an, lui về sau nửa bước: "Không phải ta có muốn hay không, mà là dù sao ngươi cũng phải làm như vậy mà."

"Nếu như ta muốn A Như gả cho ta thì sao?" Hắn nói bằng giọng điệu đùa vui.

Ta giật mình kêu lên, quả quyết từ chối: "Sao có thể như vậy được?!"

Sau đó khi ta tỉnh dậy thì đã ở trong căn phòng Tống Tri Thời tặng cho ta.

Đen như mực.

Tặng kèm một sợi dây đỏ trên cổ chân mà ta cởi thế nào cũng không được, trên dây buộc mấy chiếc lục lạc khắc chữ "Tống".

20

Mấy ngày bị nhốt trong phòng tối vừa rồi, ngày nào ta cũng đang suy nghĩ về chuyện của ta và Tống Tri Thời.

Chúng ta đều ăn ý mà không đề cập tới trận cãi vã đó, không đề cập tới chuyện lấy vợ sinh con, cũng chẳng đề cập tới lời nói đùa muốn cưới ta của hắn.

Lúc trước ta luôn dùng ý nghĩ nuôi dưỡng sủng vật để đối đãi với Tống Tri Thời, cũng không có ý nhục nhã gì, bởi vì đứng trước sự khác biệt giữa cả hai, ta đã chọn loại quan hệ an toàn nhất.

Người và yêu quái không giống nhau.

Lòng ta biết rõ đạo lý này. Chúng ta chỉ có thể cùng nhau đi qua một quãng thời gian, kết thúc tốt nhất chính là đưa ra lời cáo biệt trước khi cả hai bên còn chưa hãm sâu vào nó.

Ở trước mặt Tống Tri Thời, ta luôn giả trang thành dáng vẻ của con người.

Ta từng chứng kiến cảnh hồ nữ bị tình lang phản bội. Kiếm gỗ đào của đạo sĩ c h ặ t đứt cái đuôi và đầu của nàng ấy, tiếng ai minh vang vọng khắp sơn cốc, mà người trong lòng của nàng lại đứng trước mặt đạo sĩ kia, thiên ân vạn tạ.

Hắn không biết hoặc cũng chẳng quan tâm, rằng thứ khiến hồ nữ bó tay chịu trói không phải là kiếm của đạo sĩ, mà chính là ánh nhìn hàm chứa chán ghét và sợ hãi đó của hắn.

Khi ấy ta và Hồ Mặc vừa mới thành tinh không lâu, thậm chí không có cách nào đoạt lại t h i t h ể của hồ nữ từ trên tay đạo sĩ về.

Nhân tộc luôn thích tưởng tượng những mối duyên tình với các yêu quái trong thoại bản. Cỏ cây, động vật hóa thân thành mỹ nhân mang đến tài vật, hậu đại hay thậm chí là tiên đồ cho bọn họ.

Nhưng mà trong hiện thực này, chỉ cần bọn họ phát hiện người bên gối không phải tộc của mình thì nhân tộc trở mặt còn nhanh hơn cả tiết trời tháng ba.

Bọn họ là chủng tộc giỏi về tính toán và sát phạt, không quan tâm đồng loại, càng sẽ chán ghét dị loại.

Nhân tộc không biết rằng, không giống với bọn họ, cỏ cây động vật muốn hóa thành linh thì cần phải trải qua một quá trình rất dài. Chúng nó lớn lên trong núi rừng, hướng về khói lửa nhân gian, nên sau đó mới biến hóa bản thân mình thành dáng vẻ của con người như thế.

Rất nhiều năm trước ta từng đi tới nhân gian một lần. Ta trông thấy khói lửa nổi lên bốn phía, người c h ế t đói nằm trên mặt đất nhiều như rạ, bọn họ giống như động vật chưa khai linh trí, ăn thịt cắn xé lẫn nhau.

Trong thế giới của cỏ cây và động vật, những cuộc đấu tranh nảy ra vì sinh tồn cũng chẳng ôn hòa hơn nhân tộc là bao. Ta không hề cảm thấy đấu tranh và tử vong là tàn nhẫn, chỉ bởi ta cho rằng nếu đã là nhân tộc thì hẳn nên có gì đó khác biệt hơn.

Chưa đến nỗi thất vọng, ta chỉ cảm thấy nhân gian cũng chẳng có gì thú vị cả. Vậy nên từ đó liền yên ổn sống trong núi, sau lại không hề đi ra nữa.

Ở một mức độ rất lớn nào đó, Tống Tri Thời khiến ta thay đổi cách nhìn với nhân tộc, không đơn giản chỉ vì hắn đối xử tốt với ta.

Mặc dù thu lưu hắn chỉ là xúc động nhất thời nhưng đó lại đúng là quyết định tuyệt nhất mà ta đã làm.

Hắn thay đổi thành kiến của ta, khiến ta biết nhân tộc có thể được các yêu quái hướng tới như vậy đều là có nguyên do của nó.

Tống Tri Thời giao ý nghĩa cho rất nhiều thứ. Gió núi và trăng thu, gặp mặt và chờ đợi của hắn dường như cũng sâu sắc hơn ta. Trước khi gặp được hắn, hoa mai trong núi và năm mới ở nhân gian chưa bao giờ có liên quan gì đến nhau. Khói bếp và đồ ăn, chải tóc và trang sức, đều bởi vì hắn mà có thêm một ý nghĩa khác.

Mặc dù rất nhiều lúc những ý nghĩa và suy nghĩ này mang tới cho hắn chỉ toàn là giãy giụa và đau khổ.

Kỳ lạ thật, nhân tộc lại coi ý nghĩa của những thứ đó quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Vào lần thứ hai nhặt được hắn, Tống Tri Thời khổ sở đến nỗi trông như sắp c h ế t rồi.

Sau này hắn còn vì sự thay đổi của mình mà trở nên tự ti và u ám -- hắn vẫn cho rằng mình đã che giấu rất tốt trước mặt ta.

Nhưng mà, không thể nghi ngờ rằng những thứ đó lại càng làm linh hồn của hắn trở nên sáng chói hơn. Khiến cho hắn trở thành Tống Tri Thời độc nhất vô nhị, là Tống Tri Thời không giống bất cứ sinh linh nào khác.

Cuối cùng ta đang suy nghĩ, hắn giao cho ta ý nghĩa như thế nào nhỉ?

Ánh mắt của hắn nhìn về phía ta trông giống như chiếc râu mà cây tơ hồng duỗi ra để leo lên đại thụ, cũng giống như nụ hoa đào đầu tiên nở rộ vào sáng sớm đầu mùa xuân.

Hắn quấn lấy ta mà sống, lại hận không thể biểu hiện ra tất cả những thứ tốt nhất của hắn cho ta xem.

Thời gian qua lâu rồi, ta đã quên mất rằng ban đầu ta chỉ muốn tiêu khiển trong chốc lát, vô thức không muốn nhớ tới những thứ khác biệt giữa chúng ta và tương lai sau này.

Ta thật sự không quá thông minh, nhưng ta cũng chẳng hề ngu ngốc, cách chúng ta ở chung với nhau đã không phải quan hệ chủ sủng bình thường từ rất lâu rồi. Ta chỉ tê mỏi bản thân mình theo bản năng mà thôi. Vậy mà thái độ của Tống Tri Thời đã kiên quyết vén chiếc khăn che tự lừa mình dối người này lên.

Thứ hắn mong cầu là tình yêu nam nữ, là kiên trinh không đổi, là độc nhất vô nhị.

Trốn tránh đã không thể nào giải quyết được vấn đề.

Hoặc là ta thu hồi sợi nấm trên người Tống Tri Thời rồi về núi, từ đây không hề gặp lại.

Bây giờ hắn vẫn đang hôn mê vì trúng độc của ta, nếu như ta mặc kệ hắn thì hắn sẽ cứ như vậy mà c h ế t, không thể dây dưa ta được nữa.

Hoặc là ta thỏa mãn mong cầu của hắn, thành toàn niệm tưởng hắn trông nhớ đã lâu.

Ta dùng ngón tay chậm rãi miêu tả khuôn mặt của hắn, từ từ thu hồi độc tố của mình về.

Ta là một cây nấm không có tiền đồ gì, làm gì cũng chậm chạp khoan thai, đã quen với việc không thèm tự hỏi và trốn tránh.

Hồ Mặc gào khóc và hồ nữ c h ế t thảm, khuôn mặt của bọn họ dần chồng chéo lên nhau, đẫm máu báo cho ta biết rằng: Yêu đương với nhân tộc sẽ trở nên bất hạnh.

Ta sụt sịt một cái, chờ đợi Tống Tri Thời tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.